Bình-nguyên
Lộc
(Câu chuyện xảy ra hồi tiền
chiến)
Đã
sáu giờ chiều rồi mà người ta chưa nghe gì
hết.
Thiên
hạ sốt ruột hỏi nhau: “Năm nay, mấy
ổng không dám à?” “Hay là xin phép không được?”
Có
người thạo tin cắt nghĩa: “Sao lại không dám!
Nội cái vụ đường thẻ mà Bang Huếnh
đã lời hai trăm ngàn, thì năm, ba ngàn bạc pháo
kể gì. Cũng không phải là xin phép không được.
Nhưng, số là năm nay, họ thương thuyết
với nhau, kẻ đốt trước, người
đốt sau, tính giờ mà nói chuyện ăn thua, chớ
không đốt một lượt như năm ngoái
nữa, nghe rùm tai lắm, mà lại có kẻ ăn gian,
thỉnh thoảng nín luôn năm, sáu phút, khó kiểm soát
được. Giờ nầy, họ còn thương
lượng, cãi qua, cãi lại mãi không rồi”.
Trăng
rằm tháng giêng đã lố dạng trên dãy phố ở
tỉnh lỵ Thủ Dầu Một. Hôm ấy là ngày, theo
tục lệ người Tàu trong tỉnh, thỉnh Tào Kê.
Không ai biết rõ “thỉnh Tào Kê” là cái quái gì. Nhưng
chắc chắn là cúng nhiều, kéo nhau đi ngoài
đường và “cái đinh” của ngày lễ là
đốt pháo đua. Ông cắc chú nào đốt nhiều
hơn ông khác là ăn. Không ăn cái gì hết, nhưng
được đồng bào của họ phục
lắm.
Thật
ra, chỉ vài ông Bang trong tỉnh lỵ mới dự
cuộc đua đốt pháo nầy, vì phải đốt
hàng mấy giờ liền, nếu không làm ăn lời to,
thì đừng mong đua với ai.
Thình
lình, người ta nghe ba tiếng pháo đại nổ, sau
nhau không quá hai giây.
- À, ra họ đốt một
lượt!
Trong
những con đường hẹp ở chợ, hai bên
đều có nhà phố đứng lên, tiếng pháo bị
tiếng dội đôi dồn lên như tiếng sấm trong
thung lũng. Khói thuốc pháo bay mù trời, mịt
đất, đến đỗi ánh sáng của những
bóng đèn đường bị lu mờ bớt lần. Những
người đi dạo phố, những khách trong
tiệm ăn, muốn nói chuyện với nhau, phải hét
cho lớn, và kề miệng sát vào tai người nghe mà la.
Nhưng không mấy ai còn ở trong nhà, trong tiệm
được, vì khói thuốc vào đó, không lối ra,
đầu độc cả không khí trong nhà.
Pháo
vẫn nổ rền trời.
Mỗi
người dự đua, sợ rủi ro ngưng
tiếng nổ, rồi mang tiếng ăn gian, để ra
tới bốn người đốt pháo. Năm ấy, có
ba ông Bang thi đua, thành ra, một lượt đến
mười hai tiếng pháo kêu vang.
Những
người có con nhỏ, phải mau mau ẵm chúng đi thật
xa, ra ngoại ô, không khéo thì chúng sẽ bị động
kinh hay bị chết ngất mất.
Pháo
thi đua nhau nổ mà đinh tai, nhức óc.
Lúc
ấy, hơn tám giờ. Tại tiệm sắt của ông
Bang Sa, một tên người nhà về thưa lại
với ông Bang, đang ngồi uống trà tại ghế
giữa:
- Ông Bang à! Đằng tiệm
gạo của Bang Lếnh, pháo còn nhiều bằng hai
của mình, làm sao?
- Làm sao à? Không
sợ mà ! Á Lìn à ! Á Hón à! Á Quý à !, ti mua thêm, coi
tiệm nào còn chút lỉnh gì mua hết tọi. Không tủ
thì ti vô xóm mua.
Lịnh
vừa ra, thì ba bốn chú tửng vội thót lên xe máy, đạp
đến các tiệm nhỏ ở ngoại ô, mà vơ vét.
Họ mua không trả giá, nhưng cũng không
được bao nhiêu, vì các tiệm khác đã vét trước
rồi. Cho đến pháo ở các chợ lân cận như
chợ Búng, chợ Lái Thiêu, cũng không còn.
- Mo tược ít quá à! Tài phú a, -
ông Bang Sa kêu – tài phú piểu sớp-phơ ti Chợ Lớn
mau mau. Nè, tiền lây, tài phú mua thêm một ngàn tồng.
Tài phú Nải
nhận tiền, chạy ra sau, hối sớp-phơ cho xe ra
rồi thẳng xuống Chợ Lớn.
- Hò....chạy cho mau mau mà! Về
tễ, cái lầy ông chủ rầy mà - Chú ta thúc hối.
Thật ra, xe
chạy có gió. Nhưng khi qua khỏi chợ Bình Phước,
thì nó đứng lại.
- Cái gì tó?
- Banh!
- Tời lất ơi!
Chết ngộ dồi? Dáng sửa coi.
Người
tài xế không thèm đáp. Anh ta bước xuống, giở
máy ra, bấm đèn Pin mà rọi, rồi lây quây vặn,
mở và chửi thề.
Bỗng có
một ánh sáng đèn pha từ phía trên Thủ rọi xuống.
- Thôi lị ở tây sửa.
Ngộ có giang xe lầy ti Chợ Lớn.
- Được rồi,
được rồi! - Người lái xe đáp -,
khỏi cần quá giang, xe mình chạy được rồi.
Nói xong, anh ta
rồ máy. Tài phú Nải mừng quá, leo lên xe. Chiếc xe
hơi từ trên Thủ xuống đã qua mặt họ và
chạy xa rồi.
Máy lại
tắt.
- Cái gì lữa tó?
- Banh nữa!
- Na má,
cái lị dở quá mà. Ngộ lói với ông chủ cúp
tiền lị hà.
- Dở gì, tại xe
cũ phải vậy chớ.
Rồi anh ta
lại lây quây sửa, vặn, tháo, mở...
Một
chiếc xe khác xuống nữa. Lúc ấy đã hơn
mười giờ. Tuy là thái bình, nhưng mà người đi
chơi đêm bằng xe hơi, chỉ đi đầu hôm
thôi, nên xe nầy, có thể coi là chiếc xe cuối cùng
họ gặp.
- Thôi lần lầy, ngộ
hổng thèm lợi lị lữa đâu.
Sau lời
của tài phú Nải, anh tài xế nhảy lên xe, cho rồ máy
và chạy tới.
- Tài phú không đi phải hôn? Tôi
đi một mình vậy.
Tài phú Nải
do dự vài giây rồi cũng nhảy lên xe.
Xe từ
từ chạy tới và bị xe kia qua mặt nữa.
Đến giữa cánh đồng Chó Ngáp, nó lại tắt
máy.
Đó là
một cánh đồng hoang vắng minh mông, bao la dưới
ánh trăng vằng vặc.
Tức quá, tài
phú Nải dậm chưn rầm rầm:
- Chết ngộ! Mà chết
lị lữa mà ! Chết dồi! Ông chủ thua, mình
chết dồi! Á, kỳ quá mà, cái lị muốn phá ông chủ
hả?
Anh tài xế
cười xòa.
- Hả ? Cái lị muốn phá, cái lị nói
ti. Ông chủ bỏ tù cái lị coi.
- Xe hư mà !
Nói xong, anh tài
xế lại cười ngất.
- Hứ, cái zì mà hư kỳ
cục. Cái lị phá ông chủ mà.
Bỗng anh tài
xế nghiêm nét mặt lại:
- Tài phú nè ! Ông chủ xài
lảng quá, mình đi làm gì cho mệt. Ở đây tới
khuya, rồi đón xe lên mà về. Tôi đã phá xe hư thật
rồi.
- À, dõ dàng mà! Ngộ nói
túng quá má !
Chú Nải
vừa nói, vừa bứt đầu, bứt cổ,
đạp rầm rầm trên sàn xe.
- Chết cái lị ! Chết
cái lị! Ngộ tức chết ti thôi !
Chú vừa nói,
vừa phun nước miếng phèo phèo, trợn dọc mắt
lên và quíu mười ngón tay như muốn cào, muốn xé anh tài
xế.
- Hà, ông chủ ngộ thua dồi!
Ông chủ ngộ mất tiếng dồi!
Chú Nải ngã
ngửa trên nệm xe, đấm ngực anh ách.
- Chú đừng tức. Tôi làm
vậy cho đỡ tiền ông chủ mà.
- Tiểu la má lị.
Tỡ cái gì, ai cầu lị làm tỡ tốn tiền. Ông chủ
lời bằng một tăm lần cái ló, ông chủ
cần gì. Miễn có tiếng thì thôi chớ.
- Cái tiếng đốt
pháo nhiều đó không ra khỏi Thủ Dầu Một, ai
biết mà ham.
- Thây kệ người
ta.
- Thây kệ sao
được. Hôm trước nhà Phước Thiện ho
lao quyên tiền, ông chủ nói lỗ quá, cho nó một
trăm. Sao bữa nay ổng đốt pháo dữ
quá vậy. Đốt pháo có ích gì hôn?
- Sao không ích. Lốt pháo,
người làm pháo bán chạy, thợ làm pháo mới
sống lược chớ. Ngộ hỏi lị cái
lầy, lị lói cho trôi. Ông chủ mà không lốt pháo, thì
tiền ló, ông chủ có cho ai không? Chắc là không. Vậy lốt
pháo tức là cho thợ làm pháo ăn ló. Lị cãi ngộ
chỗ ló lược không?
Anh tài xế
cãi không được.
- Lị cãi không lược thì cho
xe chạy ti!
Nhưng anh ta
vẫn đứng trân trân.
- Lị hổng cho chạy à?
Ngộ lánh lị coi.
Tài phú Nái
xốc tới, níu đầu anh tài xế.
Nhưng
anh ta lẹ tay, rút tay quay xe ra, rồi hăm:
- Nị xáp tới, ngộ
đập một cây nát đầu. Ngộ cãi không được,
mà ngộ tức lắm, không chạy.
- Hà, cái lị tiên dồi,
cãi hỏng lược, mà hỏng chịu thua.
No comments:
Post a Comment