Thursday, May 31, 2012

THƯ ĐI THƯ LẠI: MÁ VỢ VÀ CHÀNG RỂ!

Má kính yêu của con,

Thưa má, trước hết con xin ngỏ lời cám ơn má vì đã sinh ra và dày công nuôi nấng đằng đẵng hai mươi mấy năm trời con gái của má, để rồi sau đó ưng thuận gả cho chàng rể hiền lành là con đây.

Nhớ ngày bước chân lên xe hoa, vợ con khóc rấm rứt khiến phấn son nhòe nhoẹt. Y chang với câu thành ngữ “Khóc như thiếu nữ ngày vu quy”, khiến nhiều người đưa dâu cũng mủi lòng “rưng rưng ngấn lệ” ăn theo. Thời gian đầu, sau khi mới về nhà chồng, vợ con ra vẻ “mèo nhỏ” nhu mì, ngây thơ tựa như “con nai vàng ngơ ngác”. Nhưng má ơi! niềm vui và hạnh phúc ấy chưa tày gang, thì “bão” đã ập tới, để rồi cái vụ rơi lệ sau đám cưới đã chuyển sang cho con.

Má đâu có biết rằng, “con mèo nhỏ” giờ đây đã đột biến gien (mutate) hóa thành “gấu mẹ vĩ đại”. “Con nai vàng ngơ ngác” ngày nào đã không còn nữa, mà hiện hình thành “sư tử Hà Đông” cực kỳ đáng sợ. Lúc nhỏ, má đẻ của con dạy: “Phải luôn thành thật với mọi người”, con đã tuân giữ điều ấy cho đến khi lớn khôn. Nhưng má vợ ôi, sau khi cưới vợ rồi, con không thể thực hành lời dạy ấy được, vì vợ con không bao giờ biết chấp nhận “sự thật mất lòng”.

Lần gần đây nhất, vợ con hỏi ý kiến về bộ đồ mới mua về. Con dại mồm dại miệng nhận xét: “Trông không hợp với dáng em, màu sắc cũng quá lòe loẹt”. Ngay lập tức nhận được “ánh mắt mang hình viên đạn” cùng lời đáp trả: “Đúng là người không có óc thẩm mỹ!”. Những khi muốn mua bất cứ món đồ gì, con cũng chỉ dám nói một nửa giá mà thôi, nếu không muốn bị chê “khôn nhà dại chợ”. Do vậy, để “thần khẩu không hại xác phàm”, con phải thường xuyên nói dối.

Tiếng là chủ gia đình, nhưng thực tế trớ trêu là toàn quyền quyết định lại nằm trong tay vợ con má ạ! Tiền lương mang về không được thiếu 1 xu. Đi đâu ngoài giờ làm phải báo cáo nơi đến và giờ về. Đi nhậu thì “cấm không được say”; điện thoại lúc nào cũng phải mở, để... nhận chỉ thị từ xa.

Nhà thơ họ Đỗ đã khẳng định: “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi...”, hình như ông ấy hơi bị lầm rồi, vì hiện tại con có tới 3 bà má lận! 1 là má đẻ, 2 là má vợ và 3 là... “vợ má”. Với má và má đẻ của con thì con có sai sót cũng không bị chấp trách. Nhưng với bà “vợ má” chỉ cần trái ý, lỡ lời là xem như “xong phim”, không bị bầm giập mới là chuyện lạ.

Tóm lại, con viết thư này nhằm mục đích kêu gọi sự giúp đỡ, ý kiến "khải dẫn" từ nơi má. Má có cách nào để hạn chế bớt sự “tăng trưởng” quá nhanh của vợ con không? Có giải pháp gì để “hoàn nguyên” cô vợ nhu mì như thuở mới về nhà chồng không? Rất mong má kịp thời đưa ra giải pháp, nếu không, rể của má khó sống sót qua hết con trăng này...
Thằng rể bất hạnh nhất trên đời.
THƯ HỒI ÂM CHO CON RỂ
Con à,
Trước hết má cũng xin ngỏ lời cám ơn con đã chịu khó viết thư vấn kế má về vấn đề con vợ của con tức con gái của má.
Con hỏi bao nhiêu thí má đây trả lời bấy nhiêu.

Trước khi trả lời chi tiết những vấn đề con đưa ra, má xin đưa ra một sự kiện tổng quát, thời đại bây giờ là thế kỷ thứ 21, dù ở phương đông hay tây, những chuyện của thế kỷ 19, 20 đã Xưa Như Diễm rồi con ạ.

Nếu con nhớ được điểm quan trọng này thì con sẽ thấy những câu trả lời của má chí lý để rồi con vui vẻ chấp nhân cuộc sống an phận thủ kỷ của một đấng nam nhi với con vợ của con.

Thôi má trả lời từng điểm một cho con nhé.

Cùng là “khóc như thiếu nữ ngày vu quy “ nhưng thời nay khác hẳn thời xưa con ạ. Tuy cùng nhạt nhòa phấn son, nhưng ý nghĩa trái ngược hẳn nhau.

Ngày xưa người con gái đau lòng nhỏ lệ ….vì xa cha mẹ, không còn sớm chiều hầu hạ cha mẹ mình. Còn thời nay má biết vợ con rơi lệ …vì phập phồng lo sợ chuyện tương lai với con…. Phận gái mười hai bên nước con có phải là người chồng tốt chăm lo cho nó như má đã suốt hai mươi mấy năm đằng đẵng lo cho nó hay không… ?
Nếu con vẫn chiều chuộng nó, nghe lời nó… như thời gian con theo đuổi xin cầm bàn tay nó cùng con đi vào cuộc đời đầy rẫy chông gai thì đương nhiên nó vẫn ngây thơ tựa như con nai vàng ngơ ngác, làm gì có chuyện bão táp ập tới hả con?
Chính con đây mới là người thay đổi, sống thật con người của con, thì vụ rơi lệ chuyển hệ sang con, con mèo nhỏ đổi Gene thành gấu mẹ vĩ đại , con nai vàng thành sư tử Hà đông là chuyên phải đến thôi. Tiên trách kỷ hậu trách nhân nhe con.
Má đẻ con dậy phải luôn thành thật với mọi người, theo má nghĩ con đã làm sai lời má con dậy, thần khẩu hại xác phàm, từ lúc con theo tán tỉnh nó chứ không phải sau khi con cưới nó về con mới thành chuyên viên nói dối hơn cuội, như con than đâu.
Con nhớ lại xem….
Thời kỳ lãng mạn chưa cưới, có bao giờ con nhớ lời mẹ con dậy, thật thà đưa nhận xét về mầu sắc quần áo vóc dáng của nó không ? Hay là con say đắm nhìn nó, nói cứ như thật, khen tưới hột sen … để rồi chính con ruột gan phèo phổi gì cũng lâng lâng sung sướng khi được nó nhìn con với ánh mắt lung linh không hằn dấu vết một viên đạn nào, và khen con là người có óc thẩm mỹ….hợp Gout với nó ?
Nếu con chịu khó tìm hiểu giá cả những món đồ con muốn mua thì sẽ không bị mua hớ thì đâu phải nói dối. Hay là con mê mẩn nhan sắc của các cô bán hàng nên ra tay hào phóng, chi tiền rộng rãi, tình nguyện bị cắt cổ …? Nó không chê con là khôn nhà dại chợ mới là chuyện lạ.
Nó là vợ con nên mới lo lắng tiền bạc cho con, giữ kỹ tiền hộ con…đó là trách nhiệm của người vợ, phải giúp con.. Con gửi người khác khi con cần đến liệu có lấy lại được dễ dàng như con xin lại tiền từ vợ con không ? Với vợ thì đương nhiên cũng dễ hơn một chút đó con ạ. Con không có tiền nhiều trong túi thì không bị sa chân lỡ bước với đàn bà con gái. Đi chơi với bạn không phải móc túi ra trả mà lòng vẫn bình an cho người dưới thế. Má bảo đảm nếu con cứ để vợ con quản lý chặt chẽ tiền bạc của con như vậy thì khi về già con có gia tài để lại tốt hơn là lâu lâu được đưa tay ra nhận tiền báo hiếu của con cái .
Chuyện báo cáo với vợ đi đâu, mấy giờ về, điện thoại lúc nào cũng phải mở để lãnh chỉ thị thực hành công tác… là chuyện lịch sự với vợ . Người chồng yêu vợ, ga lăng nào chẳng làm vậy sao con lại cảm thấy bị gò bó ?. Con có muốn vợ con tự tung tự tác đi đâu cũng không nói cho con biết không ? Cuộc đời vốn đã không “fair”, thì chuyện con bị vợ bầm giập vì lỡ lời là chuyện nhỏ thôi con, đừng quan trọng hóa vấn đề mà tổn hại thần kinh chết sớm.
Má đồng ý với nhà thơ họ Đỗ “Mỗi người chỉ một mẹ”, con gọi má đẻ con và má là má thật đấy, đấy chỉ là danh xưng thôi. Trong cuộc sống hàng ngày trong bao nhiêu năm trời, trước khi hai con đóng dấu ấn chung thân, trên thực tế các con mới thực là cha là mẹ của hai bà má này. Một chứng cớ rõ ràng nhất là cuộc hôn nhân của tụi con, các con đặt đâu cha mẹ ngồi đó. Vậy là đời con trước sau thuận theo tự nhiên, chỉ có một bà mẹ thôi, đó là “Vợ Má”. Quê hương là chùm khế ngọt, Vợ Má cũng là chùm khế chỉ khác là còn xanh nên chua thôi.

Tóm lại lời con khẩn cầu xin má giúp con hạn chế bớt sự tăng trưởng quá nhanh của vợ con, trả lại con cô vợ nhu mì như thời gian mới cưới, má đã thao thức bao đêm trường mới nghĩ ra được một cách . Đó là con phải hoàn nguyên lại một anh chàng thanh niên yêu si khờ, lời giả dối lúc nào cũng sẵn trên môi, nàng bảo chàng nghe….em là nhất trên đời với anh….con sẽ có một gia đình trong ấm ngoài êm...

Còn nếu con cứ nhất định sống thật thà phô “Cái Tôi” của con với vợ con thì má cũng chịu thua, chỉ biết cầu nguyện cho con , trông vào phước đức bao nhiêu đời của con để con được sống sót dài dài, thêm nhiều con trăng nữa. Good Luck To You! Bye!

Trần Cẩm Tú
 

MẮT CỦA TRÁI TIM

Xilin Diweng có một bài hát: "Because you love me". Lời ca viết rằng: "Nếu anh không nhìn thấy, em sẽ là mắt anh, khi anh không nói, em sẽ là tiếng anh"...
Lời hát đã khiến tôi nhớ đến đôi vợ chồng mù ở trong thôn bà ngoại tôi.
Đôi vợ chồng mù trong thôn bà ngoại tôi năm nay đã sắp sửa tám mươi tuổi, đã có một đống con cháu. Nghe bà ngoại kể lại, khi cưới nhau, chồng ngồi xe bò đi đón vợ. Tuy cô dâu chú rể đều không nhìn thấy mầu sắc, song chú rể vẫn sai người cuốn đầy lụa điều lên đầu bò và xe bò. Đón cô dâu về nhà, chú rể dắt tay vợ đi rà mò từ nhà trên xuống nhà bếp, rà mò khắp lượt các ngóc ngách trong nhà. Việc khó khăn hơn cả là múc nước giếng ở cạnh nhà , lần nào cũng thế, hai người dắt nhau đi, vợ sờ thấy cây trụ gỗ trồng ở cạnh giếng, một tay ôm chặt cây, còn tay kia níu chặt tay chồng. Chồng quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo nước lên. Trong thôn có người đến giúp, hai người thường từ chối, họ bảo:"Các anh giúp được một giờ, không giúp được chúng tôi một đời". Cứ như thế, hai vợ chổng luôn luôn tay dắt tay nhau gánh nước cho đến khi đứa con đầu có thể gánh nổi một gánh nước. Dân làng cảm thấy lạ lùng, đã có những trai gái trẻ trong thôn đã từng vì đất trơn trượt chân ngã xuống giếng, nhưng hai vợ chồng chưa bao giờ như vậy. Càng lạ lùng hơn là chuyện, mặc dù giữa đám đông người đang cùng nhau nói chuyện hỉ hỉ hả hả, hai người mù vẫn có thể nhờ vào tiếng hít thở dài dài tìm ra nhau.
Bởi không nhìn thấy, dù mưa dù gió, người ta thường trông thấy hình ảnh hai người dắt tay nhau. Dù làm việc gì, họ cũng tay trong tay. Tay trong tay, hình tượng để nhiều nhà văn viết đi viết lại ấy, đã xuất hiện suốt nửa thế kỷ ở trong cái thôn nhỏ bé không ai biết đến này.
Ông chồng là tay thổi kèn trong ban nhạc của thôn quê, thường đến các đám cưới của người khác thổi những bài: "Trăm con chim nhìn Phượng Hoàng", "Niềm vui đầy nhà"..măc dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng chỉ có một yêu cầu, cho người vợ mù cùng đi. Khi chồng thổi kèn, vợ ngồi bên ông lặng lẽ nghe, dường như những điệu nhạc vui nhộn này đều là thổi cho bà. Trên khuôn mặt người vợ mù thường hay đỏ ửng lên, khiến ai nấy cũng cảm thấy người đàn bà mù đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết chừng nào.
Về sau này, hai vợ chồng đều đã già, không bao giờ đi ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trồng nhiều hoa trong sân nhà mình, đều là giống hoa tươi rực rỡ, đến kỳ hoa nở, cả sân đỏ rực. Một lần ông sơ ý bị ngã què chân. Trong những ngày ông nằm ở bệnh viện, bà bốn ngày liền không ăn một hạt cơm vào bụng, bà bảo, không sờ thấy bàn tay quen thuộc kia, bà không còn hồn vía nào nữa.
Con cái của ông bà đã từng vui đùa hỏi bố mẹ: nếu ông trời giành cho bố mẹ một cơ hội, liệu bố mẹ có định dùng mắt nhìn nhau không?
Bà mẹ mù trả lời: "Các con nhìn người bằng mắt, bố mẹ nhìn người bằng trái tim, tim sáng hơn mắt, thật hơn mắt".
Ông bố mù bảo: "Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ con, đã đều in vào trái tim bố. Bố chưa bao giờ trông thấy một người đẹp nhất, trong trái tim bố, thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm gì, mắt là thứ tham lam nhất trần đời, nhìn cái gì cũng chia ra tốt, xấu, nhìn cái gì cũng muốn có cái đó!"
Kế Dũng

NƯỚC MẮT CÓ BAO GIỜ CHẢY NGƯỢC

Trong lòng mẹ chợt vẳng nghe lại được câu nói của bà ngoại xưa đã nói với mẹ:
 “Nước mắt chảy xuôi , con ạ.” ...

Con gái của mẹ,
Mẹ biết rằng chả bao giờ con đọc lá thư này cả, thứ nhất là con không đọc được tiếng Việt, mà mẹ lại không thể viết cho con bằng tiếng Anh. Nhưng không hiểu sao có một cái gì nó thôi thúc mẹ là phải viết cho con như được nói chuyện với con trực tiếp .
Ðã lâu lắm rồi nhỉ, từ khi con tốt nghiệp ra trường trung học, hai mẹ con mình không còn được những buổi tối con cặm cụi học bài trong khi mẹ loay hoay với những việc trong nhà mà cả hai mẹ con mình đã suốt ngày bận rộn không dọn dẹp được .

Nhưng khi ấy con còn nhỏ, trong đầu óc mẹ nghĩ thế nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy mình nhầm. Giáo dục học đường ở bên này, mẹ không hiểu rằng đã tạo cho con thành một người tự lập cho dù con chưa đến tuổi trưởng thành.

Từ bao giờ, mẹ cũng không nhớ nữa, con đã có một thế giới riêng là căn buồng của con. Mà vì bận sinh kế suốt ngày, mẹ cũng ít khi ngó vào căn buồng ấy nên có lần mẹ vào tìm con, mẹ đã hết sức sửng sốt khi thấy sự vô trật tự trong cuộc sống của con. Sách vở lẫn lộn với quần áo trên giường, dưới sàn cùng mọi thứ vật dụng. Trong tủ treo áo quần thì như cả cái kho chứa đồ phế thải.

Phải mất vài phút mẹ mới định thần lại được, bỏ mất gần một buổi chiều để sắp xếp lại cho con.
Buổi tối, con về, mẹ ngồi yên ở phòng khách chờ phút giây con chạy ra ôm lấy mẹ mà cám ơn.

Nhưng thật là một bất ngờ lớn lao mà mẹ chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi.

Thay vì cám ơn, con đã tung cửa buồng ra nói khá lớn tiếng:

“Mẹ làm mất hết trật tự trong buồng của con, bài vở của con mẹ để đâu hết rồi, mọi khi con vẫn để ở chân giường mà… Con xin mẹ từ nay mẹ đừng làm gì trong buồng của con cả. Con tự lo lấy được mà.”

Rồi con bỏ vào buồng, im lìm suốt buổi tối hôm đó.
Con ơi, con có biết những giờ phút ấy mẹ đã phải trải qua những tâm trạng như thế nào không. Mẹ ân hận vì đã làm con không vui! Mẹ buồn rầu vì con đã không hiểu cho lòng mẹ. Mẹ cô đơn vì không có ai chia sẻ nỗi buồn với mình. Mẹ lo lắng vì tính nết của con như thế thì khi lấy chồng, người chồng nào chịu cho nổi… Ðêm ấy mẹ đã ngủ trên ghế sa lông để thấm thía nỗi buồn của mẹ mà nào con cũng đâu có hay.

Thế mà cảnh sống ấy cũng qua mau trong sự chịu đựng của mẹ. Bây giờ con ra trường, có công ăn việc làm, con đi về thất thường, có khi bỏ mẹ vò võ chờ con đến cả tuần. Mẹ cũng chẳng dám hỏi con.

Ðến một ngày, hình như mẹ nhớ là ngày Mother’s Day, con mua một bó hoa hồng tươi về ôm lấy mẹ mà chúc mừng mẹ. Buổi chiều hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất đời của mẹ. Mẹ cứ đi ra đi vào lóng ngóng chờ con mở cửa buồng để hỏi xem con thích ăn món gì mẹ sẽ nấu. Nhưng tối đến con đã chải chuốt mở cửa buồng đi ra mời mẹ đi ăn tiệm. Lại một hạnh phúc bất ngờ khác đến. Mẹ như được bơi lội trong hạnh phúc đến độ không thay nổi bộ quần áo đẹp để đi với con.


Sau bữa ăn thịnh soạn với cá 8 món, con đã thản nhiên nói với mẹ rằng:

“Mẹ ơi bây giờ con phải đi làm việc suốt ngày mà mẹ thì già rồi, ở nhà một mình không có ai chăm sóc nên con đã xin cho mẹ được vào sống ở khu người già, có người trông nom hằng ngày. Mẹ không phải lo gì cả.

Ðến bữa có người dọn cho ăn. Ðau ốm có y tá săn sóc. Cuối tuần con sẽ về thăm mẹ, mẹ nhé. ”
Bể hạnh phúc đã vỡ tan. Những bong bóng hạnh phúc chỉ còn ảo mờ như những bọt xà bông trong chậu tắm. Nó đã phản chiếu muôn mầu và vỡ ngay sau đó.

Trong lòng mẹ chợt vẳng nghe lại được câu nói của bà ngoại xưa đã nói với mẹ:

“Nước mắt chảy xuôi , con ạ.” ...
Từ Uyên

Đọc xong bài viết nầy, chúng tôi cảm nhận một sự xót xa trong lòng của một người mẹ đơn độc ngay từ những ngày đứa con gái mình vừa tròn “tuổi vị thành niên” và tiếp tục trải dài, mãi cho đến những ngày tuổi già, sức yếu...

1. Câu chuyện được nêu ra trong phần đầu lá thư của người mẹ, dường như khá quen thuộc. Không phải chỉ quen thuộc đối với chúng tôi mà còn cho cả nhiều gia đình khác, hiện đang định cư tại các nước phương Tây !?

Tại sao lại như thế ?

Phải chăng :

- Nền giáo dục phương Tây đã truyền dạy cho con em chúng ta cái tư tưởng “tự lập” quá sớm, khiến cho chúng phải xa rời những sinh hoạt chung của gia đình như vậy ư !?

- Nền giáo dục phương Tây đã không chịu dạy cho con cái chúng ta nên biết thế nào là sự trật tự, ngăn nắp hay sao !?

- Nền giáo dục phương Tây đã không chịu dạy cho con cái chúng ta cần biết ơn những giúp đỡ của cha mẹ, người đã lo lắng, tốn nhiều công sức dọn dẹp phòng ốc của chúng cho được ngăn nắp, trật tự hay sao !?

Vâng, có lẽ cũng đúng như vậy !?

Chúng tôi nhớ lại lúc con gái chúng tôi còn đang theo học những năm đầu trung học. Nhà trường có mời một vị bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng tại Sydney để nói về đề tài “Teenagers” dành cho các bậc phụ huynh có con em trong lứa tuổi nầy.

Trong buổi thuyết trình, câu chuyện đầu tiên của bức thư trên đây cũng đã được nhắc đến và có nhiều câu hỏi từ những bậc phụ huynh (nhiều nhất là những bà mẹ đủ mọi sắc dân), đưa ra :

- Hỏi: Chúng ta (cha mẹ) phải làm gì với một cái phòng của chúng, trông có vẻ vô trật tự & thiếu ngăn nắp như thế !?

- Đáp: Cứ việc để yên như vậy đi, coi như mình không thấy, không biết gì cả .

- Hỏi: Vô lý lại phải để một cái phòng như thế. Nếu có bạn bè chúng tôi đến thăm thì coi sao được?
- Đáp: Chỉ việc đóng cửa phòng của chúng rồi khóa lại. Đừng dẫn bạn mình vào căn phòng đó thì chẳng có gì để phải bận tâm.

- Hỏi: Vài năm trước đây chúng thường theo cha mẹ mua sắm, thường dành nhiều thì giờ sinh hoạt chung với gia đình, ngay cả cùng làm bài tập chung với nhau nữa. Thế mà bây giờ chúng không còn muốn gần gũi với cha mẹ, lúc nào cũng ở trong phòng riêng và đóng kín cửa. Tại sao lại như vậy ?

- Đáp: Vì chúng đang cần một khoảng không gian riêng lẻ. Hãy tôn trọng sự riêng lẻ nầy.

- Hỏi : Tại sao phải như thế ?

- Đáp: Có nhiều thay đổi về sự phát triển thể chất, tinh thần cũng như những thay đổi kích thích tố trong độ tuổi mới lớn. Thêm nữa , những băn khoăn về cái ngưỡng cửa mà chúng đang bước vào, đó là “ngưỡng cửa sắp được làm người lớn” .

- Hỏi: Xin nói một cách cụ thể hơn ?

- Đáp: Trong độ tuổi dậy thì, giới tính phát triển rõ rệt, đồng bộ với những đổi thay về những kích thích tố trong cơ thể ... dẫn đến những thay đổi về mặt tinh thần.

Cách cư xử, ứng phó với những người chung quanh cũng thay đổi nhanh chóng. Chính bản thân của chúng cũng không nhận ra và kềm hãm lại được những thay đổi ấy.

Chúng trở nên khá ồn ào, thích mở nhạc lớn hơn, dễ nóng giận cho dù lý do chẳng có gì đáng phải như vậy.

Và quan trọng nhất là tính “phản kháng”, luôn làm ngược lại những gì mà cha mẹ hay ai khác yêu cầu hay đề nghị.
- Hỏi: Thế thì các bậc phụ huynh cần phải làm gì ?
- Đáp: Cần phải thật sự hiểu được những thay đổi nhanh chóng ấy nơi chúng. Hiểu được rồi thì chúng ta mới chấp nhận được nó.

- Hỏi: Nếu gặp trường hợp có sự bùng nổ do nóng giận dẫn đến sự cãi vã to tiếng thì cha mẹ phải làm gì ?

- Đáp: Tìm một ly nước lạnh mà uống rồi hãy im lặng lánh đi !

- Hỏi: Có nghĩa là mình chấp nhận phần lỗi về mình hay sao ?

- Đáp: Không, chẳng ai có lỗi cả. Nhưng cha mẹ là người phải chịu “nhịn” trước. Rồi chúng sẽ hiểu ai đúng ai sai, nhưng chúng sẽ không bao giờ nói ra. Vì đang ở độ tuổi “phản kháng” mà !?

- Hỏi: Vô lý, lần nào mình cũng phải nhịn thì chúng sẽ “được đằng chân lân đằng đầu” sao ?

- Đáp: Một cuộc cải vã mà không có người nhịn thì cuộc cãi vã đó sẽ kéo dài vô tận. Hoặc là sẽ kết thúc bằng những hậu quả khó lường.

Cha mẹ là người đã trưởng thành và hiểu biết hơn trẻ con cho nên cha mẹ chính là người phải chịu “nhịn” trước.

Con mình mà nhịn không được thì làm sao rèn được tính “nhẫn” khi đối diện với người khác, phải không ?
Và còn nhiều câu hỏi nữa đã được nêu ra mà chúng tôi không tài nào nhớ hết (vì đang ở độ tuổi bắt đầu quên).

Nhưng quý vị cũng nên biết rằng buổi nói chuyện nầy chỉ được dành riêng cho các bậc làm cha mẹ mà không có sự hiện diện của những người con trong độ tuổi mới lớn. Như vậy, không có nghĩa là nhà trường đã dạy cho chúng những điều sai phạm nêu trên.

Nhà trường muốn giúp cho chúng ta, những phụ huynh có con em trong độ tuổi mới lớn nhận chân được những đổi thay nơi chúng. Nhờ thế chúng ta biết được là phải làm gì để “chịu đựng” với những “hậu quả” do sự đổi thay đổi mang lại nơi chúng.

Nếu quý vị không hiểu được, ắt hẳn chúng ta sẽ luôn mang một tâm trạng buồn tủi, trách hờn ... để rồi cái khoảng cách giữa cha mẹ và con cái mỗi ngày một lớn dần hơn !?

Hiểu biết, chia sẻ và chấp nhận thực tế sẽ giúp cho tinh thần của chúng ta được thoải mái nhiều hơn là chấp nhận chịu đựng để ôm lấy những nỗi buồn, hờn tủi ...
 
2. Câu chuyện được nêu ra trong phần cuối của bức thư cũng không mấy xa lạ đối với chúng ta. Tuy nhiên, “bể hạnh phúc” của người mẹ đáng thương nầy đã vỡ tan là do bởi thiếu sự chuẩn bị.
Người mẹ nầy đã không hình dung hay là nhìn thấy được những thực tế cuộc sống tuổi già phải trải qua, trước khi tuổi già nó đến.

Có lẽ bà luôn nghĩ cuộc sống của đứa con gái sẽ mãi gắn chặt với mình cho đến ngày cuối đời. Đó là một tư tưởng thiếu tính độc lập !

Bởi nghĩ thế cho nên bà đã bị xúc động quá mạnh, khi nghe đứa con gái của mình đề nghị đưa vào sống ở khu người già (hostel) *.

Có lẽ chưa chuẩn bị và hiểu rõ cuộc sống ở hostel như thế nào cho nên bà đã tưởng chừng con mình không muốn chăm sóc mẹ già.

Phải chăng truyền thống Á Đông ngày xưa vẫn còn in đậm trong lối suy nghĩ của những người lớn tuổi Việt Nam !?

Như chúng tôi đã đề cập trong bài viết Chuẩn Bị Cho Tuổi Già. Nếu sức khỏe của chúng ta vẫn còn tốt, còn có thể thực hiện được những hoạt động cần thiết trong cuộc sống hằng ngày thì mình đâu có cần phải vào Hostel hay Nursing Home như người mẹ nầy đã nói như vậy !?

Phải chăng đây là một trong những bài viết cố tình làm cho đời sống tinh thần của người già hiện ở nước ngoài trở nên khó khăn hơn !?

Vì qua “bức thư” nầy, chúng ta đoán chừng tuổi của người mẹ không đến nỗi quá già, cũng như sức khỏe yếu kém thì không nghe đề cập đến.

Nếu tuổi chưa già và sức khỏe không yếu thì tại sao đứa con gái lại phải đề nghị để đưa bà vào ở một nơi của người già ?

Nên biết rằng phần lớn con cái ở đây rất cần sự giúp đỡ của cha mẹ, nếu mình chịu chấp nhận hy sinh và sống hòa hợp được với chúng một cách dễ dàng .

Chăm sóc nhà cửa, nấu ăn, trông coi các cháu ... là những gì chúng luôn cần giúp đỡ. Tại sao chúng lại từ chối sự giúp đỡ nầy !?

Nền giáo dục Tây Phương thì nương theo sự phát triển tự nhiên về thể chất và tinh thần của con trẻ .

Nền giáo dục Á Đông thì dựa trên quyền lực và theo cái khuôn mẫu “Xưa Bày, Nay Làm”.

Quan điểm riêng của chúng tôi , không có gì là hoàn thiện. Chúng ta phải biết dung hòa và cầu tiến ... thì cuộc sống chúng ta mới bớt đi phần nào phiền muộn !
Chúng tôi không biết người mẹ nầy có hiểu được rằng xã hội Việt Nam ngày nay cũng đã đổi thay rất nhiều và rất nhanh hay chăng !?
Nhớ lại câu chuyện được đưa lên mổ xẻ trên báo điện tử cách đây vài năm đã gây xôn xao dư luận rất nhiều. Câu chuyện của một cô dâu Việt Nam thời đại , bị kết án là quá “coi trọng đồng tiền” cho nên đã không chịu đóng cửa cái công ty đang hoạt động mạnh để ở nhà cùng mẹ chồng và họ hàng lo nấu nướng mà cúng giỗ bố chồng, như mọi năm. Cho dù ngày hôm đó cô dâu đã thưa trước với mẹ chồng biết rằng cô đã đặt sẵn những thức cúng từ một nhà hàng sang trọng, sẽ được giao tận nhà. Và cô sẽ trở về đúng giờ để kịp thắp nén hương cúng bố như đã được định sẵn, giống mọi năm .

Ấy vậy mà bà mẹ và một số người của họ bên chồng vẫn còn phiền trách và cho rằng cô dâu thời đại đã thiếu bổn phận, trách nhiệm vì chỉ biết coi trọng đồng tiền (lúc đó thì chồng cô thì đang bận công tác phương xa nhưng không nghe một ai kết án anh cả !? )

Phải chăng người lớn đã không hiểu được hoàn cảnh, những khó khăn trong cuộc sống ... cho nên đã quá khắc khe với con mình hay không !?

Sự thật thì Hostel rất khác xa với Nursing Home. Tại Úc, muốn vào ở trong Hostel thì điều kiện sức khỏe phải có là còn tương đối tốt. Còn đi đứng và sinh hoạt cá nhân một cách độc lập mà không cần một trợ giúp nào cả. Hostel sẽ cung cấp mọi dịch vụ chăm sóc y tế, ăn uống (tại canteen), những sinh hoạt văn nghệ hàng tuần, những buổi du ngoạn tập thể ... một phần được tài trợ bởi chính phủ.

Tuy nhiên, muốn được vào ở trong một hostel như vậy thì phải hội đủ điều kiện tài chánh. Muốn vào ở một cái Hostel loại sang thì cần phải mua một cái unit trong đó (dành cho độc thân hay là còn đủ cặp). Thường phải mua trước, nếu chưa muốn vào ở thì có thể cho thuê. Nếu không mua được trước thì lúc mình cần vào ở thì có thể không còn chỗ trống nữa. Đến khi qua đời thì các con sẽ bán lại để thu hồi vốn. Hoặc là có thể tiếp tục cho thuê để giữ chỗ sau nầy. Đây cũng là một hình thức đầu tư vì bất động sản luôn lên giá.

Vào Hostel ở, người già sẽ cảm thấy vui hơn nhiều (nếu không trở ngại về ngôn ngữ). Vì nơi ấy có đông người ở cùng độ tuổi để trò chuyện, có nhiều sinh hoạt lành mạnh cũng như được chăm sóc chu đáo về các mặt y tế, tinh thần, ẩm thực thích hợp theo từng cá nhân.

Và mỗi cuối tuần, các con thường vào hostel để thăm hoặc là chở về nhà để được sum họp cùng với đàn con, đàn cháu .

Sự vui vẻ chấp nhận của chúng ta sẽ giúp các con an tâm lo cho cuộc sống của chúng và khoảng cách tình cảm giữa cha mẹ và các con sẽ gần hơn.

Chúng tôi không thể quên một câu chuyện vui vui được nghe kể lại vào dịp đến thăm một Hostel tại Canbera (Thủ Phủ của Australia). Câu chuyện của một vợ chồng già làm chủ và cư ngụ tại một căn phòng gần với một bà cụ láng giềng.

Một hôm bà cụ nầy nổi lửa đốt phòng bởi vì bà khám phá ra là ông cụ thường len lén qua phòng bên cạnh để tâm sự với bà hàng xóm. Có lẽ vì tức giận quá nên bà đã dùng những lời lẽ hăm dọa lung tung cho nên bà đang bị mang ra tòa xét xử với nhiều tội danh. Quý vị có đoán biết là các cụ nầy đã bao nhiêu cái xuân xanh hay không ?
Xin thưa, ai cũng đều ở trong độ tuổi xấp xỉ 90. Đúng là chuyện tình yêu, chuyện ghen tương không phân biệt tuổi tác chút nào cả !?
 
Quay lại câu chuyện của người mẹ trong bức thư, chúng tôi thiển nghĩ là người mẹ nầy chưa hiểu hết về những thực tế của cuộc sống tại đây, cũng như luôn có định kiến không tốt về con mình. Thế rồi không chịu “chấp nhận” một cuộc sống vui vẻ của tuổi già, như những người Tây phương luôn có cái tư tưởng độc lâp, không lệ thuộc và biết hy sinh cho con cháu mình.
 
Đã biết là “nước mắt chảy xuôi” thì cũng đừng nên phiền muộn như thế !?
 
Mùa đông Sydney 2011
Đinh Tấn Khương

HAI NỬA HY SINH

Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh – một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.
Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.
Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em…”
Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…
Sưu tầm

HÔN NHÂN GIỮA LÒNG THẾ GIỚI

+ (Radio Vatican 04.05) Thư gửi các linh mục trên toàn thế giới : các vụ lạm dụng tình dục đã làm biến dạng khuôn mặt Giáo Hội. Để phục vụ Giáo Hội, các linh mục phải hướng tới sự thánh thiên.

Đó là thông điệp trung tâm của một bức thư do Thánh Bộ Giáo Sĩ phổ biến. Văn bản có chữ ký xủa Đức Hồng Y TỔng Trưởng Mauro Piacenza,cũng nhắc lại những lỗi mà một số linh mục phạm, làm cho chức linh mục bị nhục dưới mắt thế gian,những kẻ đã phản bội an sủng mà họ đã lãnh nhận khi thụ phong linh mục và đã phủ bóng tối lên các anh em linh mục đồng nghiệp. Bức thu được gửi cho linh mục trên toàn thế giới, kêu gọi sám hối và tha thứ. Nhưng bên kia các tội ác đáng kinh khiếp do những hành vi ấu dâm cấu thành, ĐHY Piacenza còn lo âu về sự nguội lạnh thừa tác vụ tông đồ, về sự mệt mỏi, về sự thiếu nhiệt tình. Bức thư dừng lâu trên “thảm kịch nghiêm trọng nhất “ thời đại chúng ta : chủ nghĩa vô thần ngự trị khi người ta quên vẻ đẹp và lửa nóng của Mạc Khải Ba Ngôi. Từ đó trách nhiệm của các linh mục : trong việc thờ phượng và trong thừa tác vụ hằng ngày, các linh mục phải nỗ lực để đem mọi sự trở về lại với sự Hiêp Thông Ba Ngôi, hầu giúp các tín hữu khám phá khuôn mặt của Con Thiên Chúa và tính cách thời sự của Người. Không có việc rao giảng in Mừng nào có thể được, nếu các Kitô hữu không biết làm cho the6` giới ngạc nhiên và cảm động bằng việc loan báo Thiên Chúa – Tình Yêu. Các linh mục vì thế phải là những thánh nhân. Trước một thế giới mang thương tích do những xâu xé ngày càng đau thương và đáng quan ngại, Giáo Hội phải cho thấy hiệp nhất với Chúa Kitô một  cách khôn thể phân ly được. Được kết hợp từ những con người tội lỗi, Giáo Hội phải không ngừng canh tân trong Thánh Linh : hạ thấp âm thanh tinh thần của thế giới nầy để có thể nghe tiếng của Chúa Thánh Linh. Các linh mục,cuối cùng, được mời gọi làm việc có chiều sâu và  tãi cội nguồn vè các văn kiện Công Đồng Vatican II, mộ sự kiện “vĩ đại”, mà nhiều người nói đến,nhưng rất ít người biết tường tận và đã bị bóp méo rất nhiều.

+ (CWN 04.05) Tín hữu Công Giáo, “mảnh đất màu mỡ” để cải đạo sang Hồi giáo
Theo một bức thư được tung ra vào kỷ niệm một năm cái chết của tùm khủng bố,một giới chức Al- Qaeda hoạt động thâm niên khuyến cáo Osama bin Laden trong tháng 01.2012, rằng tín hữu Công giáo Ái Nhĩ Lan – và các tín hữu Công giáo nói chung – chin muồi để cải đạo sang Hồi giáo. Adam Yahive Gadahm - một người Tin Lành được nuôi day ở California và đã cải sang đạo Hồi năm 17 tuổi, đã nói với bin Laden : “Tôi để ý thấy cảm tình của dân Ái Nhĩ Lan đối với vấn đề Palestine và sự đối xử mềm dẻo của hệ thống tư pháp Ái Nhĩ Lan đối với những người theo đạo Hồi bị tố cáo khủng bố và không đem binh lính tham dự vào các chiến tranh thập tự chinh của Bush (mặc dù có tham gia vào các lực lượng huấn luyện quân đội Somali). Một vấn đề khác nữa, ấy là cơn giận ngày càng tang ở Ái Nhĩ Lan đối với Giáo Hội Công giáo sau khi phơi bày một số các xì-căng-đan tình dục. Dân chúng ở đó đang chuyển sang chủ nghĩa thế tục, sau khi họ vốn là những người đạo đức nhất trong Châu Âu vô thần và tại sao ch1ng ta không hướng họ về đạo Hồi?..:”. Suy từ về Đạo Công giáo, Gadahn nói rằng “công chúng của họ nói chung, những ngày nầy, có thiện cảm và thong cảm với đạo Hồi hơn là Kitô hữu Tin Lành và Chính Thống”. “Tôi không chối bỏ sự oán thù của Giáo Hoàng và các thủ lãnh khác của Giáo Hội [Công giáo] đối với đạo Hồi và người theo Hồi giáo - tại sao lại không,Hổi giáo là mối đe doạ lớn nhất cho tính liên tục quyền hành của họ, đặc biệt là ở Châu Âu. Tôi không phủ nhận rằng họ gửi các nhà truyền giáo đi đây đó, kêu gọi người theo đạo Hồi bỏ đạo. Nhưng tôi đang nói về công chúng và tình hình hiện tại và chiều kích của sự oán hận và chiều kích của các hoạt động truyền giáo. Chúng ta không thể so sành các nỗ lực của họ chống lại đạo Hồi với các nỗ lực của Kitô hữu Tin Lành Phúc Âm hoặc của Giáo Hội Cốp và các Kitô hữu Chính Thống hằn học ác ý. Kết luận, nói chung, là tín hữu Công giáo là mảnh đất màu mỡ cho tiếng gọi của Chúa và để thuyết phục họ về chính nghĩa của Mujahidin (lực lượng thánh chiến), đặc biệt sau sau khi cơn thịnh nộ trải rộng chống lại mẹ Giáo Hội [Vatican] do các xì-căng-đan và các chính sách bị nhiều người trogn quần chúng của Giáo Hội từ chối…. Song những cuộc tấn công các Kitô hữu ở Iraq, như là cuôc tấn công ở Bagdad và những gì diễn ra trước đó ở Mosul và nhiều nơi khác, lại không giúp chúng ta chuyển tải thông điệp nầy”.

+ (AsiaNews 06.05) Tín hữu Công giáo khóc thương Nữ tu Alessia, “Mẹ Têrêxa của Pakistan”
Sinh ra ở một thôn nhỏ vùng Venise,Ý, ngày 18/11/1923,Vị nữ tu thuộc Dòng Nữ Đa-Minh nầy đã trải qua 61 năm làm việc ở quốc gia Á Châu nầy, tận hiến thời giờ cho những người bị bỏ rơi, các phụ nữ, người nghèo và nhất là người khuyết tật. Soeur đến Pakistan lần đầu vào ngày 13/10/1951 và vị trí được bổ nhiệm đầu tiên là làng Công giáo Khushpur, Bang Ounjab (nơi sinh của Cố bộ trưởng về Thiểu số Shahbaz Bhatti, người bị ám sát ngày 02/03/2011). Bốn năm sau, Soeur được thuyên chuyển về Francisabad, một làng Kitô giáo gần Shortkot, nơi Soeur trải qua 26 năm phục vụ cộng đồng địa phương. Năm 1980, lần cuối cùng, Soeur chuyển đến Faisalabad, một thành phố lớn, phụ trách “Miss Haq Home”, một cơ sở từ thiện Công giáo cho trẻ em khuyết tật, nơi Soeur sẽ sống phần đời còn lại. Hơn 350 linh mục, giáo dân, các nhà hoạt động đã tham dự Thánh Lễ an táng. Các chị em trong Dòng hứa sẽ tiếp tục sứ mạng của Chị.
+ (EWTN News 05.05) Đức Thánh Cha xúc động vì bà mẹ trẻ bị ung thư giai đoạn cuối
Chiara, một bà mẹ trẻ ở Roma đang chịu ung thư giai đoạn cuối, đã làm Đức Thánh  Cha Biển Đức XVI  xúc động sâu xa với câu chuyện Cô chọn bảo vệ đứa con thứ ba của Cô - đặt tên là Francesco - bằng việc từ chối chữa trị. Bà mẹ 28 tuổi nầy chào Đức Thánh Cha ở cuối buổi triều yết chung thứ tư hằng tuần, ngày 02/05 cùng với chồng Cô là Enrico, 33 tuổi. Cặp đội nầy đã mất hai đứa con trước - Maria do bị chứng sinh ra thiếu một phần não, chỉ sống được 30 phút ngoài lòng mẹ và David, chết mấy giờ sau khi sinh, không có chi dưới hay các bộ phận nội tạng lành mạnh. Trong cả hai trường hợp trên, hai vợ chồng từ chối phá thai, mặc cho biết rõ về tình trạng nghiêm trọng của các con qua siêu âm tiền sinh sản.Theo tờ Osservatore Romano, cặp vợ chồng chào Đức Thánh Cha và “cười hết sức tươi khi họ kể cho Người nghe câu chuyện gia đình Kitô hữu trẻ của họ, việc họ tín thác hoàn toàn vào Chúa quan phòng và họ tin vào Phúc Âm, vì họ thấy Đức GIoan-Phaolô II đã sống trọn theo đó”. Tờ báo thuật lại :”Bị xúc động rõ ràng, Đức Thánh Cha âu yếm chạm đến họ”. Tờ báo viết tiếp : “Đức Gioan-Phaolô II là vị Giáo hoàng của họ suốt thời thơ ấu và thời nên thiếu. Theo gương Người, họ dâng hiến hằng ngày cho Mẹ Maria, với linh đạo Totus Tuus và lần hạt mân côi mỗi thứ năm với các gia đình khác”.
+ (Zenit 06.05) Ba ngày Đức Thánh Cha tại Đại Hội Gia Đình lần thứ VII
Đức Thánh Cha Biển-Đức XVI xác nhận Người sẽ giện diện tại Đại Hội Gia Đình sắp tới ở Milan (29/05 – 03/06/2012).Sau kinh Lạy Nữ Vương hôm nay,06/05, Người tuyên bố :” Cha muốn trước hết nhắc nhở các con rằng không đầy một tháng nữa sẽ diễn ra ở Milan Cuộc Gặp Gỡ Thế giới Các Gia Đình lần thứ VII. Cha cám ơn giáo phận Ambrosianô và các giáo phậnLombacđô khác đã cộng tác vào việc chuẩn bị cho sự kiện giáo hội nầy do Hội Đồng Giáo Hoàng về Gia Đình xúc tiến, dưới sự chủ toạ của ĐHY Ennio Antonelli. Nếu Chúa muốn, chính Ta cũng sẽ vui mừng đến tham dự cuộc gặp gỡ nầy và chính vì thế mà Ta sẽ đến Mikan từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 6”.
  
+ (CNNews 07/05) Qủa quyết thuyết ưu sinh phát-xít vẫn còn sống
Theo tờ nhật báo Vatican ; Những người đề xuất an tử và nạo phá các bào thai  sử dụng cùng những lập luận đã từng được những tay phát-xít dung để xúc tiến chương trình ưu sinh huỷ diệt hang loạt của chúng. Bài viết nầy xuất hiện trên trang đầu của tờ Osservatore Romano, số ra ngày thứ bảy và ký tên Lucetta Scaraffia, một sử gia người Ý, rất hay viết cho tờ báo nầy. Bài viết của Scarraffia tiếp theo bản dịch tiếng Ý một cuốn sách năm 1920 do hai học giả người Đức Là Karl Binding và Alfred Hoche,là những người đặt nền móng ý thức hệ cho kế hoạch tiêu diệt những người khuyết tật và bị các bệnh nan y của Đức quốc xã. Hai tác giả nầy đề nghị rằng những người đau ốm kinh niên, bị bệnh tâm thần và bị khuyết tật về thể lý,thì không đáng được sống và nên được ban cho một cái chết từ thiện. Scaraffia lý luận rằng não trạng nầy vẫn có thể đọc thấy trong bài viết của nhiều nhà đạo đức sinh học và của nhiều chính trị gia vốn ủng hộ các đề xuất lập pháp theo kiểu an tử.

+ (CWN 07/05)  Giáo Hội sẽ không giảm bớt chống lại hôn nhân đồng tính
Đức hồng y Angelo Scola TGP Milan đã cho biết rằng các lãnh đạo Giáo Hội Công giáo sẽ không và không được câm lặng sự chống đối của họ đối với hôn nhân đồng tính đang tranh cãi ở Ý. Ngài nói ; ý tưởng cho rằng những điều dạy tin trong đạo không nên đem bày tỏ trong các tranh luận công khai là sản phẩm của một quan niệm hẹp hòi của chủ nghĩa thế tục. Thay vì thế, Ngài đề nghị rằng mọi ý tưởng phải được diễn đạt tự do. Tôi có thể đưa ra các điều tôi ti; còn bạn đưa ra những điều bạn tin. Sau đó chúng ta khám phá đâu là ý kiến giá trị hơn. ĐHY Scola nói với một cử toạ ở Đại học Công giáo Thánh Tâm rằng những thảo luận công cộng ngày nay bị khiếm khuyết nghiêm trọng do thiếu sự công nhận chiều kích tâm linh của đời sống con người. Hậu quả là một sự tập chú thái quá vào những vấn đề kinh tế. [Quan điểm của ĐHY Scola gây sự chú ý ở Ý không chỉ vì Ngài là TGM của TGP rộng nhất nước Ý,mà còn vì Ngài được nhiều người coi là ứng viên hang đầu kế nhiệm Đức giáo hoàng Biển-Đức XVI].
+ (CathNews 08/05) Kêu gọi các lãnh đạo hàng đầu Viện Hàn Lâm Giáo Hoàng Vì Sự Sống từ chức
Đây là lần thứ 2 trong các tháng vừa qua, các thành viên Viện HL.GH vì Sự Sống kêu gọi các lãnh đạo hang đầu từ chức. Nhà thần học người Áo, Josef Seifert, một thành viên của Viện HL nầy, đã bày tỏ sự choáng váng sâu xa của Ngài về việc bảo trợ hội nghị về chữa trị vô sinh tháng hai, trong đó có những trình bày từ các nhà khoa học vốn tranh cãi giáo huấn Giáo Hội về snh sản có trợ giúp. Seifert nói rằng đói với Viên HL.GH Vì Sự Sống, thì hội nghị ấy là “ngày tồi tệ nhất trong lịch sử của chúng tôi”. Seifert nói với ĐGM Ignacio Carrasco de Pauka, chủ tịch VHL nầy, rằng Ngài không phải là người duy nhất tin rằng hội nghị tháng Hai ấy cho thấy cần phải có ban lãnh đạo mới. Gần đây nhất, VHL nầy đã lên lịch một hội nghị khác vào tháng Ba để thảo luận về nghiên cứu tế bào gốc phôi. Lần nữa, chương trình mời các nhà khoa học trình bày,những kẻ vốn bác bỏ giáo huấn Giáo Hội và hội nghị được đề nghị nầy khiến một số thành viên VHL giận dữ phản đối. Hội nghị Tháng Ba ấy rút cuộc bị huỷ bỏ. Đầu năm 2010, vị chủ tịch tiền nhiệm, Đức TGM Salvatore Fisichella đã đối mặt với các yêu cầu từ chức sau khi Ngài chỉ trích mạnh mẽ Đức TGM người Brasil, José Cardoso Sobrinho vì đã ra vạ tuyệt thông cho những ai dính dự vào một trường hợp nạo phá thai hết sức phổ biến liên quan đến một bé gái [bị hãm hiếp và mang thai.ND]

+ (CWNews 08.05) Các linh mục Ái Nhĩ Lan kêu gọi chấm dứt luật độc thân linh mục
Hàng trăm linh mục Công giáo La Mã đã họp nhau ở Dublin để kêu gọi chấm dứt luật độc thân linh mục bắt buộc. Họ còn kêu gọi truyền chức linh mục cho nữ giới và là một thách thức chưa từng có đối với Vatican, điều mà những người theo truyền thống nói đó là một sự phản bội Giáo Hội. Nhưng những người ủng hộ thì cho là những cải tổ tận gốc phải được thực hiện, nhằm giải quyết cung cấp sự thiếu hụt linh mục ở đất nước nầy và sự ủng hộ của công chúng đang mờ nhạt đi. Lời kêu gọi của họ đến khi áp lực ngày càng sâu sắc mãnh liệt với việc yêu cầu ĐHY Sean Brady từ chức vì đã không báo cáo lạm dụng tình dục trong Giáo Hội cho cảnh sát. Họ nói Giáo Hội ở Ái Nhĩ Lan phải tìm ra một con đường giành lại niềm tin của công chúng, trước khi quá muộn.
+ (CWN 09/05) Tổng thống Obama loan báo ủng hộ hôn nhân đồng tính
Phát biểu đúng 3 ngày sau khi phó tổng thống Joseph Biden nói rằng ông “tuyệt đối thoải mái” với hôn nhân đồng tính, tổng thống Hoa Kỳ Obama nói với phóng viên đài truyền hình ABC Robin Roberts : “Tôi vừa kết luận rằng với cá nhân tôi, điều quan trọng với tôi là tiến vè trước và khẳng định rằng tôi cho những cặp đồng tính nên có được khả năng cưới hỏi nhau”. Là người vốn trước sau như một luôn ủng hộ chính nghĩa quyền những người đòng tính nam, đã bị áp lực phải làm sang tỏ lạp trường của ông về vấn đề nầy, nhất là sau khi ông Biden đã công khai tuyên bố ủng hộ hôn nhân đồng tính. Mặc dù không có gì là bất ngờ, nhưng tuyên bố của ông Obama tiêu biểu cho một đảo ngược lập trường đầu tiên của ông về vấn đề nầy. Trong chiến dịch tranh cử năm 2008, ông đã nói rằng “những niềm tin tôn giáo của tôi nói rằng hôn nhân là một điều gì linh thánh giữa môt người nam và môt người nữ”. Mới đây hơn, ông nói rằng quan điểm của ông về vấn đề nầy “đang tiến triển”.

+ (CWN 09/05) Cử tri Bang North Carolina tán thành tu chính án về hôn nhân
Với chênh lệch 61% trên 39%, các cử tri bang North Carolina đã tán thành tu chính án hiếp pháp tuyên bố rằng “HÔN NHÂN GIỮA MỘT NGƯỜI NAM VÀ MỘT NGƯỜI NỮ LÀ KẾT HỢP GIA ĐÌNH DUY NHẤT HỢP PHÁP có giá trị và được công nhận trong bang nầy”. Tu chính án nầy ngăn ngừa cơ quan lập pháp Bang một ngày nào đó hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính hoặc kết hợp dân sự. Các D9GM Michael Burbidge giáo phận Raleigh và Peter Jugis, giáo phận Charlotte nói trong một bức thư được đọc trong các thánh lễ trong toàn Bang North Carolina vào Chúa Nhật trước cuộc bỏ phiếu : “Trong khi Bang chúng ta đã có một luật ngăn cấm hôn nhân đồng tính, như vhu1ng ta nhận thấy rõ từ những gì đã diễn ra trong nhiều bang khác, những luật lệ như thế có thể bị lật ngược bởi hành động toà án hoặc lập pháp… Đó là tại sao rất quan trọng với chúng ta bỏ phiếu để bảo vệ hôn nhân truyền thống và thong qua tu chính án để làm cho định nghĩa nầy của hôn nhân thành một phần trong hiến pháp của bang chúng ta…”. Chiến thắng của tu chính án hôn nhân nầy diễn ra trong một bang mà Đảng Dân Chủ vượt đảng Cộng Hoà 750,000. Rất đông các lãnh tụ đảng Dân Chủ - gồm cả tổng thống Obama, nguyên tổng thống Bill Clinton, thống đốc Beverly Perdue và phí thống đốc Walter Dalton - đã phát biểu chống lại tu chính án hôn nhân nầy và Bộ giáo dục.

+ (CathNews 10/05) Thủ tướng Úc duy trì chống đối hôn nhân đồng tính
Thủ tướng Úc Bà Julia Gillard sẽ tiếp tục chống lại hôn nhân đồng tính,dù cho tổng thống Hoa Kỳ Obama công khai ủng hộ nó. Bà nói với đài phát thanh ABC: “ tôi biết tổng thống Obama đã ra tuyên bố ấy… Tôi đã không có cơ hội đich than nhìn thấy nó.  Tôi đã thấy những báo cáo về nó, nhưng không, quan điểm của tôi không hề thay đổi và khi một dự luật đến với quốc hội cuối năm nầy…tôi sẽ không bỏ phiếu cho nó”. Được hỏi liệu những phẩm chất cấp tiến của Bà có đủ tiêu chuẩn chăng, thì Bà Gillard trả lời : “Các bạn biết đấy, tôi tin những gì tôi tin…Các bạn có thể xét đoán nó mà”.
+ ( CWN 09/05) Nghi thức chúc lành cho em bé trong tử cung nay có hiệu lực
HĐGM Hoa Kỳ đã công bố văn bản của nghi thức ban phép lành cho một em bé còn trong tử cung. Thánh Bộ Phượng Tự và Kỹ Luật Bí Tích  vừa đồng ý lời thỉnh cầu của HĐGM Hoa Kỳ để phê chuẩn nghi thức nầy, được viết ra theo gợi ý của Đức TGM Joseph Kurtz. Việc chúc phúc nầy, có sẵn trên mạng bằng tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha, có thể ban trong hoặc ngoài Thánh Lễ.

HIỂU VÀ THƯƠNG

"Đời một người là để đi tìm một người tri kỷ, một người biết được mình. Tìm ra được người đó thì hạnh phúc vô cùng. Trên đời của mình mà có một người lắng nghe được mình, hiểu được mình thì mình là người may mắn nhất.
Con mà hiểu cha, đệ tử mà hiểu thầy cũng làm cho cha, cho thầy hạnh phúc.
Người mà hiểu được mình thì mình biết ơn người đó.
Cảm ơn em đã hiểu được anh, cảm ơn con đã hiểu được cha, cảm ơn cha đã hiểu được con.
Tu tập là làm thế nào để có thể hiểu được người khác. Muốn hiểu thì phải lắng nghe, phải quan sát mới hiểu được.
Khi sống với một người có khả năng hiểu mình thì hạnh phúc lắm, vì hiểu là nền tảng của thương. Không hiểu thì không thể nào thương được. Cho nên trong tình yêu đôi lứa phải cẩn thận. Mà tình yêu đôi lứa mình chỉ cần làm vài cái test thì mình biết là người đó hiểu mình hay là không.
Nếu người đó không hiểu được mình thì dù người đó có bằng cấp cao, lương tiền lớn, ô tô đẹp, có nhà cửa, bảnh trai, hay là có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cưới người đó mình cũng sẽ khổ suốt đời, gọi là khổ sai chung thân. Đó là một nhà tù, tình yêu là một nhà tù.
Người nào mà khi mình mới nói đã cắt lời, thích khoe khoang cái riêng của họ, không có khả năng hiểu được những khó khăn, khổ đau của người khác, không biết lắng nghe mình, thì chỉ cần vài ba phút là mình có thể nhận ra được.
Đừng để bị hấp dẫn bởi bề ngoài, những bóng sắc bên ngoài, địa vị danh lợi, xe hơi, nhà cửa, tiền lương, bằng cấp. Đừng để những cái đó làm mờ mắt mình.
Hai mắt mình phải tỉnh táo để thấy rằng người con gái đó hay người con trai đó là một người có thể hiểu được mình và hiểu được mình thì sẽ thương mình, rõ ràng như vậy.
Cái thương đích thực nó được làm bằng cái hiểu, không hiểu thì không có thương.
Cha mà nếu không hiểu con thì càng thương con, con càng khổ. Vợ không hiểu chồng càng thương chồng, chồng càng khổ.

Hiểu là nền tảng của tình thương. Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhiều hơn và người kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn. Nếu cái hiểu không lớn lên, thì cái thương nó cũng không lớn lên, nó dẫm chân tại chỗ.
 
Nếu quý vị thấy tình thương của mình đang dẫm chân tại chỗ thì quý vị biết rằng quý vị không tu, bởi cái hiểu không lớn nên cái thương không thể lớn.
Khi mà tình thương không lớn thêm thì từ từ nó co rút lại cho đến khi trở thành một cục cứng ngắt.
Tình yêu có thể chết nếu mình không biết nuôi dưỡng nó bằng cái hiểu và cái thương. Còn khi người kia hiểu mình thì mình biết ơn người đó, biết ơn suốt đời. Chính cái ơn đó là chất liệu nuôi dưỡng mình và người đó cho đến suốt đời, cái đó là nghĩa.
Không phải là cái bồng bột lúc ban đầu, cái tình, không phải là ngọn lửa nuôi dưỡng đâu. Ở Việt Nam ngày xưa người ta không nấu cơm bằng gas hay là bằng điện mà nấu bằng rơm và rơm cháy rất mau.
Có cách để làm cho nó cháy chậm lại,  mình cần một chiếc đủa. Đặt một nắm rơm vô bếp, lấy cái đủa đè xuống thì rơm sẽ cháy từ từ.
Ngày xưa miền quê Việt Nam còn dùng trấu.
Trấu tức là vỏ hạt lúa. Nhiều nhà không có hộp quẹt nên phải nuôi lửa.
Muốn nuôi lửa lâu mình đổ vào bếp một ít trấu. Trấu cháy ngún, cháy lâu.
Nó không cháy bùng như rơm mà cháy chầm chậm suốt đêm.
Sáng mai mình khơi ra thì còn lửa ở trong đó, gọi là lửa trấu.
Lửa rơm thì mau cháy, mau tàn. Đó là ngọn lửa tình.
Còn nghĩa là lửa trấu, nó cháy suốt đêm dài.
Ngày xưa Việt Nam còn có truyền thống đi xin lửa, vì không có hộp quẹt và cũng không có đèn dầu. Mỗi khi nấu cơm mình phải qua hàng xóm xin lửa, nếu mà nhà mình không có trấu. Các cháu có thể là chưa thấy con cúi. Con cúi không phải là một sinh vật mà mình vẫn gọi là con. Người ta lấy rơm bện lại thành ra một con rắn rất chặt và đốt một đầu, đầu kia để tay cầm. Nó cứ cháy ngún từ từ và cháy được nhiều giờ. Mỗi khi cần lửa nấu cơm thì mình tới con cúi lấy lửa. Còn nếu không có con cúi và cũng  không có lửa trấu thì mình phải đi xin thôi.
Đi xin lửa thì mình phải biết cầm một nắm rơm. Tới bếp của người ta, mình đừng có quấy động cái bếp vì người ta đang nuôi lửa ở trong đó. Cầm nắm rơm của mình, dúi vào chỗ lửa trấu đang còn cháy và đợi. Chừng hai ba chục giây, mình thấy khói lên tức là biết rằng nắm rơm của mình đã được lửa bén vào rồi. Mình chỉ cần thổi một hơi thở nhẹ là lửa cháy lên rồi lấy một nắm rơm khác nắm lại, đem về thì nó tiếp tục cháy.
Quý vị biết rằng ngày xưa xin lửa là chuyện mỗi ngày. Lửa có hai thứ một là lửa rơm hai là lửa trấu. Lửa trấu ngún cháy cả ngày đêm rất lâu. Lửa rơm được ví cho tình yêu, cho tình. Lửa trấu tượng trưng cho nghĩa.
Ân nghĩa là cái tiếp nối của chữ tình. Cái tình bắt đầu cho khéo để từ từ nó đi tới cái nghĩa.
Ân nghĩa là chất liệu nuôi dưỡng một cặp vợ chồng cho tới khi đầu bạc và răng long.
Nghĩa là sự thực tập về tình yêu, mỗi ngày mình phải làm cho cái tình của mình lớn lên và nó biến thành nghĩa.
Mỗi ngày mình phải xây dựng cái ơn và cái nghĩa. Mỗi lời nói mỗi cử chỉ săn sóc đều tạo ra ơn và nghĩa hết.
Chính cái đó là keo sơn, nó giúp cho một  cặp vợ chồng sống với nhau suốt đời.
Tình bạn cũng vậy, tình bạn thì không có sự cháy bùng, không có sự đam mê như là tình yêu. Cho nên tình bạn nó dễ hơn nhiều.
 
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói rất rõ là tình bạn lâu dài bền chắc, nó nuôi dưỡng mình nhiều hơn tình yêu.
Vì vậy bí quyết là mình phải biến tình yêu lúc ban đầu trở thành tình bạn. Hai người ban đầu là hai người yêu nhưng mà từ từ sẽ trở thành hai người bạn. Khi trở thành hai người bạn thì đó là tình yêu đang còn. Còn nếu tình yêu không trở thành tình bạn được thì tình yêu sẽ chết, sẽ không thành công. Mà sở dĩ tình yêu trở thành tình bạn được là vì mình phát khởi được cái ơn và cái nghĩa.
 
Ơn nghĩa đó như đã nói ở trên, nó bắt đầu từ chỗ ý thức được rằng tại sao giữa bao nhiêu người con trai người đó lại chọn mình, nên mình biết ơn người con gái đó. Giữa bao nhiêu người con gái đẹp mà mình chọn một người thôi thì cái đó là bắt đầu từ chọn.
Cái chọn này không phải là nhất thời, cái chọn này là phải xãy ra trong một quá trình nào đó với trí tuệ của mình chứ không phải chỉ với đam mê mà thôi. Nếu tình chỉ chỉ có đam mê thì mình sẽ hối hận, phải có trí tuệ và phải biết lắng nghe.
Lắng nghe bạn bè, lắng nghe cha mẹ, lắng nghe các em của mình. Tại vì họ cũng có cái thấy mà cái thấy của họ đôi khi khách quan hơn mình. Mình đam mê rồi thì mình không còn thấy được sự thật rõ ràng bằng những người khác.
Xin quý vị giúp dịch chữ nghĩa ra tiếng Pháp, tiếng Anh. Nghĩa đi đôi với chữ ơn: Ơn nghĩa.
Khi thương thì ranh giới giữa cá nhân không còn nữa. Hai người trở thành một.
Mình không đi tìm cái hạnh phúc riêng của mình.
Hạnh phúc phải là hạnh phúc chung. Ở làng Mai mình nói hạnh phúc chưa bao giờ là hạnh phúc của riêng một mình con.
Hạnh phúc hay đau khổ trong tình yêu không còn là vấn đề riêng của một người nữa mà của cả hai người.
Đó là yếu tố thứ tư ( từ, bi, hỹ, xả ) của tình yêu, tức là không phân biệt tôi khác, anh khác.
Hai người là một thôi. Cho nên không có chuyện ông ăn chả bà ăn nem, ông đi tìm thú vui riêng của ông, bà đi tìm thú vui riêng của bà. Cái vui của ông cũng là cái vui của bà.
Tuần thứ ba trong khóa tu, có một thiền sinh Tây phương hỏi một câu rất đáng thương.
Ông nói rằng, con khổ quá đi. Con rủ nhà con đi tới khóa tu, bà không chịu đi, bà cứ đòi con phải đi, bây giờ con phải làm sao. Thay vì nói rằng vì bà chưa thấy được sự cần thiết của tu học thì tôi trả lời rằng tại vì ông mà ra hết.
Tại những gì bà thích ông đã không thích. Nếu ông thích và ông yểm trợ bà những gì bà thích thì chắc chắn bà sẽ thích cái ông thích.
Sở dĩ bà đòi đi là vì ông không chú trọng tới bà. Ông không để tâm tới, ông không hiểu được bà. Những gì bà yêu mến, bà mong ước, ông không để ý tới. Vì vậy cho nên bà cũng không để ý tới ông. Những thứ ông thích thì bà ghét, những thứ ông ghét thì bà lại thích cho biết tay. Thường thường nó xảy ra như vậy. Vì vậy vấn đề hạnh phúc cũng như khổ đau trong tình yêu chân thật không còn là vấn đề của cá nhân nữa mà là của chung. Chúng ta phải có thì giờ quan tâm.
                                      Thích Nhất Hạnh
 

CHỊ NHƯỜNG CHỒNG CHO EM ĐẤY!

Chủ đề ngoại tình, người thứ nhất hay người thứ 3 luôn là đề tài nóng trong mỗi gia đình cũng như trên mục Tâm sự này.

Nói chung, dù là người thứ mấy thì việc ngoại tình dù là để thỏa mãn nhu cầu tình dục hay tình cảm của mỗi cá nhân thì nó cũng ảnh hưởng đến người khác, ảnh hưởng đến danh dự và đạo đức xã hội, góp phần tạo ra những gia đình không hạnh phúc - môi trường dễ làm tổn thương tâm lý của thế hệ trẻ.
Bản thân tôi cũng là một phụ nữ đã trải qua cuộc sống hôn nhân gia đình. Gia đình của chúng tôi được xây dựng trên nền tảng của tình yêu. Hồi còn yêu nhau, chúng tôi yêu mãnh liệt đến nỗi mà tôi tin rằng nếu viết thành tiểu thuyết tình cảm thì có lẽ sẽ rất cảm động. Chúng tôi đều nghĩ rằng đó là một nửa mãi mãi của mình. Anh yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực. Nhiều khi anh còn bỏ mặc cả bản thân mình vì lo cho tôi. Và với tình yêu to lớn của anh, tôi tin rằng anh sẽ mãi mãi là của mình.
Tôi tin rằng anh sẽ mãi mãi là của mình.
Cuộc sống hôn nhân bắt đầu và diễn ra suôn sẻ. Tôi cố gắng trở thành 1 người vợ tốt nhất có thể. Tôi chăm chỉ học nấu các món ăn mới, dành cho anh những lời lẽ ngọt ngào khiến anh vui, chăm lo cho hai gia đình nội ngoại, thậm chí chuyện chăn gối tôi cũng rất chăm chỉ cập nhật qua sách báo để cuộc sống vợ chồng thi vị hơn. Đương nhiên, cũng có lúc tôi giận hờn vu vơ để anh phải quan tâm cau mày chú ý. Cũng có lúc vợ chồng tranh luận cãi nhau đến khi cả hai mặt đỏ bừng bừng và hò hét đòi li dị (nhưng chỉ dọa miệng thôi chứ trong lòng chả ai dám) để rồi anh lại xin lỗi với cái bộ dạng buồn thiu, nịnh nọt rồi ôm tôi vào lòng.Tôi có thể cố gắng hết sức để làm người vợ tốt, chỉ xin anh một điều đó là sự chung thủy.
Đối với tôi, anh có thể rượu chè, nhậu nhẹt, cờ bạc hay bất kỳ một tật xấu nào tôi cũng có thể chấp nhận và tha thứ để giữ gìn hạnh phúc. Nhưng riêng chuyện phản bội, tôi rất sợ. Có lẽ tôi đã bị ám ảnh vì chuyện của gia đình. Bố tôi có mối quan hệ ngoài luồng, mẹ tôi diễn cảnh chồng chung và chăm lo cho tôi nhưng không biết rằng từ hồi nào trong tâm lý tôi đã căm ghét người cha giả dối. Mặc dù ông rất tốt và có trách nhiệm nhưng sao tôi cứ thấy giả tạo ghê gớm và sợ sau này lấy phải một người ngoại tình như vậy. Thậm chí, đêm tôi còn hay mơ rằng mẹ tôi mất, bố tôi ngang nhiên dẫn bồ về nhà làm vợ mặc cho ánh mắt căm hờn của tôi. Và tôi khóc trong mơ.Thực ra, trong cuộc sống có rất nhiều người đàn ông tốt và chung thủy, có nhiều gia đình hạnh phúc. Và để không phải suy nghĩ tiêu cực, tôi luôn cố gắng nghĩ rằng: "Đó là chuyện của bố mẹ, còn mình sẽ lấy 1 người chồng chung thủy, nên mình đừng buồn nữa". Khi ở bên nhau, tôi hay thỏ thẻ với anh rằng: "Chồng yêu ơi, sau này chồng yêu mà có rung động với người khác, chồng yêu phải nói thật với vợ. Vợ sẽ cạnh tranh công bằng. Chứ chồng mà lừa dối vợ, vợ sẽ rời xa chồng mãi mãi". Lúc đó anh lại mắng tôi: "Em nghĩ anh là ai mà như thế! Phục vụ vợ không hết thì làm sao có thời gian yêu người khác". Những lúc đó chúng tôi lại cười thật vui và tin tưởng nhau  hơn. Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi tốt đẹp. Đương nhiên cũng có lúc nhàm chán và bản thân tôi cũng từng có khá nhiều rung động nhất thời bên ngoài. Nhưng tôi luôn tự nhủ rằng phải biết trân trọng những gì mình đang có và càng yêu thương chồng hơn.

Thế nhưng, cuộc sống không thể tránh được cám dỗ và dục vọng. Để rồi chìm đắm trong đó, đến khi quay đầu nhìn lại thì hạnh phúc đã vỡ nát trong lòng bàn tay.Hai năm đầu chúng tôi kiêng để được dành nhiều thời gian cho nhau. Đến ngày tôi biết mình có thai, tôi hạnh phúc vô cùng vì được làm mẹ, anh cũng vậy. Tôi cảm thấy đây sẽ là bước ngoặt của cuộc đời mình, tôi chịu khó đọc sách và tìm hiểu về hướng dẫn làm mẹ, hỏi han kinh nghiệm mọi người, cố gắng ăn uống tẩm bổ và thậm chí dành hàng giờ nghe nhạc mozar để mong con tôi sinh ra được khỏe mạnh. Tôi đã không nhận ra rằng ánh mắt anh đã xuất hiện sự khó chịu. Tôi nghĩ rằng tôi đã dành nhiều thời gian cho anh ấy rồi, giờ tôi phải dành sự lo lắng cho đứa con đầu tiên - kết tinh tình yêu của hai đứa.
Đến tháng thứ ba, thái độ của chúng tôi bắt đầu thay đổi. Anh căng thẳng về áp lực công việc và nhu cầu sinh lý, còn tôi căng thẳng về việc bầu bí, mang thai. Anh giận dỗi vì tôi không còn quan tâm anh nữa mà chỉ lo lắng đến đứa con trong bụng. Còn tôi chợt thấy anh trẻ con và ích kỷ. Thấy vợ bầu bí không thương xót mà chỉ đòi được thỏa mãn cảm xúc của bản thân. Tôi cũng là con người cũng có hỉ nộ ái ố chứ đâu phải vị thần tình yêu để  lúc nào cũng có thể gieo rắc tình cảm. Chúng tôi cãi nhau để xả stress của mình.
Đến tháng thứ tư, anh tuyên bố rằng sẽ đi công tác dài hạn vài tháng. Tôi cảm thấy hụt hẫng vì mong chồng sẽ ở bên cạnh động viên và giúp đỡ mình trong những ngày tháng quan trọng. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ nên mừng hơn vì kể cả có ở cạnh, anh cũng chẳng giúp gì nhiều hơn cho tôi mà còn càng làm mọi việc căng thẳng hơn.Tôi cũng không dám nói với bố mẹ rằng anh đi công tác bỏ mặc vợ con, sợ bố mẹ trách mắng anh ấy rồi lại phiền phức thêm. Nhiều lần bố mẹ ngỏ ý đến thăm nom nhưng tôi kiếm cớ từ chối vì sợ bị phát hiện rằng chồng không chăm lo cho vợ... May mắn là nhờ có đứa con sắp trào đời mà tôi bớt cô quạnh và quên đi hình bóng anh trong căn nhà.

Tháng thứ chín, tôi sinh non trước vài ngày. Mẹ tôi gọi điện cho anh ấy. Khi tôi sinh xong thì anh đến nơi. Mồ hôi nhễ nhại, anh đến phòng bệnh và làm náo loạn nơi đó bằng hàng loạt câu hỏi về tình hình sức khỏe của tôi. Đến khi bác sĩ gọi anh vào bế con trai, khi nhìn đứa trẻ đỏ hỏn, trông anh cứ như người mất hồn. Anh run rẩy nâng đứa bé như sợ làm nó đau. Sau đó anh ôm con vào lòng và bật khóc ngon lành như một đứa trẻ. Mọi người cười ầm lên, vỗ vai chúc mừng ông bố trẻ. Còn tôi thì nước mắt chảy dài vì hạnh phúc. Trông mặt hai bố con đỏ ửng giống hệt nhau. Và bao giận hờn, oán trách chợt tan đi theo những giọt nước mắt ấy. Anh lại gần ôm tôi và khóc to hơn. Đúng là ông chồng trẻ con đáng yêu!

Thời gian sau đó là chuỗi ngày ngọt ngào và hạnh phúc. Anh quan tâm và phục vụ mẹ con tôi như để bù đắp lỗi lầm trước đây. Tôi lại trở về làm một người vợ ngọt ngào. Còn anh trở thành người cha mẫu mực. Gia đình luôn đầy ắp tiếng cười. Nhưng chẳng hiểu sao, từ khi chồng về tôi có cảm giác anh có gì đó rất lạ. Là một người phụ nữ nhạy cảm, tôi để ý thấy nỗi ưu tư trong mắt anh, nụ cười đôi lúc gượng gạo của anh. Nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi gì cả. Có lẽ anh ngại vì đã không chăm sóc tôi lúc tôi cần anh nhất. Nhưng dù sao chuyện đó cũng qua rồi. Một hôm, anh nói với tôi: "Giờ nhà mình có thêm cu Pít rồi. Vợ chồng mình phải cố gắng lo cho tương lai con cái sau này nữa. Anh lại là trụ cột trong nhà, anh không thể để em và con khổ được. Sắp tới anh sẽ tăng thêm giờ làm, sẽ về muộn hơn và đi nhiều hơn. Mặc dù kiếm được nhiều tiền hơn nhưng không có nhiều thời gian dành cho em và con, em có giận anh không?" Nghe xong, tôi rất cảm động vì chồng lo nghĩ cho gia đình. Nũng nịu dụi đầu vào lòng anh, tôi đồng ý và bảo anh đừng lo, tôi sẽ chăm con thật khỏe mạnh.
Cho đến khi tôi nghe rằng mọi người nói anh đang qua lại với một cô gái, tôi shock. Tôi không tin vào điều đó. Đơn giản vì tôi tin anh hiểu tình yêu của tôi dành cho anh lớn đến thế nào.Và anh biết rằng nếu như anh phản bội tôi thì sẽ mất tôi vĩnh viễn. Anh cũng rất thương con cơ mà.Tôi im lặng và không dám làm gì manh động cả. Tôi vẫn là người vợ yêu thương của anh. Nhưng để ý đến thái độ của anh nhiều hơn. Tôi kiểm tra điện thoại của anh thì thấy rằng bao giờ hộp thoại cũng được xóa sạch, khác hẳn với thói quen lười nhác để đầy ứ tin nhắn đến nỗi tôi phải xóa hộ. Thực sự, điều tôi lo sợ nhất dường như đã xảy ra. Tôi chờ đợi một lời giải thích, một lời thú nhận, tôi chờ anh ấy quay đầu lại về phía mình. Nhưng không, anh vẫn bình thường, vẫn tỏ thái độ ngọt ngào giả tạo khi trong lòng tôi đang khóc thét.
Không thể chờ đợi hơn nữa, tôi đi tìm thông tin về cô gái đó. Theo như tôi được biết, cô gái đó trẻ hơn vợ chồng tôi 7 tuổi. Đang ở trọ một mình và đang học Cao đẳng. Nhìn có duyên và khá ngoan hiền. Nghe nói có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng lại yêu thương chồng tôi.

Phải nói rằng, tôi đã rất đau buồn. Tôi lặng im và thơ thẩn như người mất hồn. Nghỉ làm và quanh quẩn chăm con, vừa chăm vừa khóc. Anh tưởng tôi ốm, vồn vã chăm sóc. Nhưng tôi thấy ghê tởm vì thái độ đó. Có lẽ anh cũng nghĩ tôi đoán được, nhưng chẳng hiểu sao anh không dám thú nhận.
Chúng tôi câm nín trong chính ngôi nhà của mình. Tôi muốn gào thét, muốn cấu xé anh, muốn chửi anh, muốn làm loạn cả gia đình lên, muốn đến gặp con "hồ ly tinh" kia vì đã giành giật hạnh phúc của tôi. Nhưng tôi cố kiềm lòng lại, đầu óc cố gắng tỉnh táo để nghĩ xem mình nên làm gì.Không thể đợi lời thú nhận của anh được nữa, tôi nhắn tin gặp cô gái đi uống cafê. Cô ta ngay lập tức điện cho chồng tôi bảo rằng tôi đã biết và hẹn cô ta, giờ cô ấy không biết phải làm gì. Anh đang làm lập tức phóng xe về nhà, quỳ xuống trước mặt tôi và thú nhận tất cả. Anh nói rằng do thời gian tôi mang thai, anh không được quan tâm và yêu thương nên cảm thấy hụt hẫng. Anh chỉ tìm đến cô gái đó như một trò giải trí, thỏa mãn nhu cầu, để khỏa lấp trống vắng chứ thực ra anh yêu mẹ con tôi. Cũng là do cô gái đó mê hoặc anh. Chẳng hiểu sao khi nghe những lời này tôi đã không còn cảm thấy đau đớn, có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý sẵn và đã đau đớn quá nhiều rồi.

Tôi im lặng để anh nói, ghi âm những lời đó vào điện thoại. Sau đó, tôi lạnh lùng thay quần áo để đến chỗ hẹn. Trước khi đi, tôi bình tĩnh nói với anh: "Em biết con người ai cũng có lúc lầm lỗi. Em nghĩ giờ là lúc để chúng ta giải quyết chuyện này. Em sẽ gặp cô ấy để giải quyết. Có gì em sẽ gọi anh đến sau. Còn nếu anh ngăn cô ấy không đến thì em sẽ chia tay anh luôn". Chồng tôi cúi đầu im lặng và mong tôi sẽ vì con mà tha lỗi cho anh. Khi cô gái đó đến quán cafe thì tôi đã ngồi đợi ở đó. Cô ta xinh xắn, trông có học thức. Cô ta bước vào vẻ tự tin nhưng  vẫn không giấu được nét hoang mang trong ánh mắt. Sau khi cô ấy ngồi xuống đối diện, tôi nhẹ nhàng nói luôn: "Chào em. Chị biết em và chồng chị đang quan hệ với nhau. Mọi người nói với chị khá nhiều nhưng chị muốn nghe câu chuyện từ chính em. Chị đến đây không phải là để đánh ghen hay oán trách em gì cả. Chị chỉ muốn chúng ta ngồi nhìn nhận vấn đề để giải quyết mọi việc cho ổn thỏa" (thực ra lúc đó tôi rất căm hận nhưng cố gắng kìm lòng lại để tìm hiểu sự thật).
Cô ấy có vẻ ngạc nhiên vì thái độ của tôi. Và trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đầu tiên, cô ấy xin lỗi tôi vì đã làm chuyện sai trái với tôi. Sau đó, cô ấy nêu nguyên nhân do tình yêu lớn lao của cô ấy và chồng tôi nên không thể dứt bỏ nhau được mặc dù biết là sai trái. Kế tiếp, cô ấy nêu nguyên nhân chủ yếu để xảy ra việc này cũng do lỗi của tôi. Do tôi không biết yêu thương chồng, không ngọt ngào với anh ấy, không chăm lo cho anh ấy, không quan tâm đến anh ấy, chỉ suốt ngày gây chuyện cãi nhau. Khiến anh buồn lòng, cô đơn vì thiếu thốn tình cảm, để rồi tìm đến cô ta.Cô ấy còn kể chính anh đã nói chúng tôi đã hết tình cảm với nhau, kết hôn nhưng hay xảy ra bất hòa, không hợp ý nhau, nhiều lần có ý định ly thân, chính cô ấy mới là người hiểu và cảm thông với anh nhiều nhất, đáng lẽ nếu gặp sớm hơn thì hai người đã nên duyên nhưng số phận trớ trêu. Cô ấy còn bảo hồi trước đi qua nhà vợ chồng tôi thấy chúng tôi đang cãi nhau nên càng tin anh hơn. Giờ vì tôi đã mang thai và sinh con nên anh phải trở về để làm tròn trách nhiệm của người cha chứ trái tim anh thì đã thuộc về cô ta rồi. Cuối cùng, cô ấy xin lỗi tôi và xin tôi buông tha cho anh ấy. Đừng vì con cái mà ràng buộc trách nhiệm.
Tôi im lặng nghe cô ta nói. Nửa muốn khóc, nửa thấy nực cười.Tôi bật phần ghi âm mà anh đã thú nhận sáng nay cho cô ta nghe. Cô ta  có vẻ thất vọng nhưng dường như vẫn chưa dám tin rằng chồng tôi đã nói những lời đó. Tôi nhẹ nhàng bảo: "Em ạ, đàn ông thường rất tham lam, họ cũng rất giả tạo. Ở với em, họ có thể đổ lỗi cho chị nhưng về nhà với chị, họ vẫn bảo chẳng coi em ra gì. Vậy em nghĩ rằng anh ấy yêu em thật lòng hay không? Em nghĩ rằng em xứng đáng với anh ấy hơn chị? Bây giờ chị sẽ gọi anh ấy đến đây để chúng ta cùng giải quyết chuyện này". Tôi gọi điện cho chồng tôi đến.
Khi đến nơi, tôi hỏi anh: " Anh ạ, giờ em cũng đã biết hết chuyện rồi. Nếu như anh không còn tình cảm với em nữa, chúng ta sẽ li dị. Anh tìm được người tốt hơn thì hãy cưới họ. Em cũng chưa bao giờ đem con ra để trói buộc trách nhiệm của anh cả. Em nghĩ thà li dị còn hơn để con biết cha nó là người giả dối. Còn nếu anh nhất định muốn trách nhiệm với con thì em sẽ để anh nuôi con, còn em sẽ đi".

Giữa trước mặt mọi người, trước ánh mắt đau đớn của người tình, anh ấy quỳ xuống xin tôi tha thứ, nói rằng anh chỉ có tôi là vợ, kể cả tôi có bỏ anh thì anh cũng không lấy cô ta. Hai con người trước mặt tôi lúc đó trông thật tội nghiệp - một thì thất vọng, bẽ bàng, một thì tủi hổ, sợ hãi-giống y hệt tôi những ngày vừa qua. Còn bây giờ có lẽ cảm xúc của tôi đã chai mòn rồi.

Trước khi đi, tôi nói với cô gái những lời cuối cùng: "Em ạ! Đáng lẽ chị đã rất căm hận em, chị có thể đánh ghen em, có thể sỉ nhục em, có thể đến trường làm loạn để em bẽ mặt vì chị rất yêu chồng, không muốn mất chồng. Nhưng chị đã không làm thế, vì chị thương em cũng là phận đàn bà như chị, chẳng qua cũng bị chồng chị dỗ ngọt. Còn em thì sao? Cùng là phận đàn bà với nhau, vì tình yêu mà em sẵn sàng giành giật hạnh phúc của người khác. Vì em mà một người phụ nữ khác bị tổn thương, vì em mà con chị mất bố. Ngoài tình yêu, con người còn sống vì đạo đức nữa em ạ. Kết quả là gì? Em tưởng là em thắng chị nhưng chẳng qua cũng chỉ giành được một kẻ lừa dối thôi. Mà em cũng không cần phải giành nữa, chị nhường chồng cho em đấy. Một người như thế thì không xứng đáng để chị hy sinh bao năm qua. Chị thấy hai người rất hợp với nhau!"

Nói xong tôi bỏ đi.Mặc cho mọi người khuyên giải, tôi chính thức li dị và ra ở riêng cùng con trai. Nhiều người khuyên nhủ tôi nên tha thứ cho chồng và vì con mà tiếp tục cuộc sống gia đình. Nhưng tôi từ chối. Mỗi người một quan điểm. Trong chuyện này tôi trách nhất là chồng tôi.

Trước đây tôi từng xem bộ phim "Sex and the city" và khá thích quan điểm của nhân vật chính, trải qua nhiều đổ vỡ cuộc tình, họ nhận ra rằng phụ nữ không nhất thiết phải phụ thuộc vào đàn ông để sống. Hạnh phúc là do chính mình tạo ra.
Giờ đây tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Không phải tôi không thể tha thứ cho chồng. Giờ tôi đã không oán trách anh nữa nhưng để như xưa thì không thể. Gương vỡ sao có thể lành lại, một bát nước hắt đi sao có thể lấy lại, chẳng ai có thể quay về quá khứ để sửa lại những sai lầm. Bị chém một nhát, đau đớn và chảy máu rồi biến thành sẹo chứ không thể lành lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi chọn cho mình một cách thanh thản nhất là rời xa ngôi nhà cũ để bắt đầu cuộc sống mới. Dù khó khăn hơn, nhưng tôi tin tôi không làm gì phụ lòng người thì sau này tôi sẽ được hạnh phúc.
Anh và cô ấy cũng không đến với nhau. Nghe nói cô ấy tủi hổ bỏ về quê lấy chồng. Còn anh thì ngày ngày vẫn cầu xin tôi tha thứ, đến chăm con và thăm hỏi họ hàng bên ngoại mặc cho bao lời dị nghị. Trái tim tôi đã chết. Nhiều lúc cũng muốn làm lại với anh nhưng không thể. Sống bên nhau với nỗi đau khắc khoải và 1 vết thương đóng sẹo, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thoải mái. Giống như mẹ tôi, chỉ chờ dịp một mình là chảy nước mắt, căm hận kẻ thứ 3 đến nỗi trở thành người khô cằn, nóng nảy. Còn con trai tôi, tôi tin trong thời gian mang thai, không có anh tôi vẫn chăm lo cho con khỏe mạnh thì sau này cũng vậy. Tôi yêu con tôi rất nhiều.
Rồi tình yêu mới đến với tôi khi con trai tôi được bốn tuổi. Một người đàn ông cũng bị phụ tình. Anh yêu con trai tôi như chính con đẻ mình. Điều đó khiến tôi cảm động.
Ngày chúng tôi làm lễ cưới thì nhận được tin về chồng cũ trên đường đến dự lễ cưới của chúng tôi, anh đã mất vì gặp tai nạn. Đấy là câu chuyện của tôi. Nhiều lúc tôi thấy nực cười vì sao cuộc đời mình giống như một bộ phim vậy. Cuộc đời cũng thật ngắn ngủi. Hạnh phúc đời người mỏng manh đến nỗi có thể vỡ nát trong phút chốc.
Tôi mong các bạn hãy sống thật tốt, hãy trân trọng những gì mình có để sau này không phải hối tiếc về những chuyện đã xảy ra.
 

LÝ TỐNG

Lý  Tống sinh ngày 1 tháng 9 năm 1945 tại Huế, gia nhập Binh chủng Không quân năm 1965, thuộc khóa 65A, và du học Hoa Kỳ năm 1966. Vì trừng trị một niên trưởng hắc ám, LT bị kỷ luật, bị sa thải và trở về nước.
LT được tuyển vào hãng Pacific Architech & Engineer và chỉ trong vòng 3 tháng thực tập ngành Thảo Chương Viên, anh tự động sửa một program chính của hãng, giảm thiểu nhân số phòng Phân Tích từ 5 nhân viên xuống còn một mình anh. Do công trạng thần kỳ đó, LT được Chủ Tịch Hội IBM Chapter Việt Nam đề nghị bầu vào chức Phó Chủ Tịch và cấp học bổng du học ngành Programmer. Nha Động Viên đã gọi LT nhập ngũ Khoá 4/68 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức trước khi LT hoàn thành thủ tục nên anh bỏ mất cơ hội du học Hoa Kỳ lần thứ nhì. LT là người duy nhất bị sa thải vì kỷ luật được trở lại Không Quân Khoá 33/69 và tốt nghiệp Hoa Tiêu ngành Quan Sát. Năm 1973, LT được huấn luyện lái phi cơ A.37, trở thành Phi Công Phản Lực Cường Kích.  Vốn là người của xứ cố đô ngàn năm văn vật, LT là một tổng hợp của nhiều con người: Vừa giang hồ lãng tử, vừa nghệ sỹ, businessman, vừa là hoa tiêu gan lì gai góc. Đề cập đến các chiến tích lẫy lừng của LT, có câu nhận xét của Phi công cùng Phi Đoàn Ó Đen thường được nhắc nhở đến: “Nếu 4 Vùng Chiến thuật có 4 Lý Tống, VC sẽ không ngóc đầu lên nỗi!“ Sáu trong hàng trăm phi vụ “Tử Thần“ của Phi Đoàn 548 có sự tham dự của LT gồm : (1) Phước Long : Phi vụ đánh tan nhiều mũi tấn công cuả VC vào Tỉnh Phước Long, ngoài huy chương Anh Dũng Bội Tinh về chiến tích, Lý Tống còn được tưởng thưởng về giá trị Văn học của Bài Thơ LT diễn tả lại trận đánh nầy . (2) Tây Nguyên : Phi vụ tiêu diệt toàn bộ hàng trăm xe tiếp tế của VC taị Tây Nguyên .
(3) Đèo Phượng Hoàng : Phi vụ ngăn chận đạo quân VC ồ ạt chuyển quân từ Ban Mê Thuột về hướng Đèo Phượng Hoàng . Do say mê bắn xe tăng VC, LT đã  bay xuống thấp đến nỗi phi cơ bị trúng một số mãnh phi đạn do mình bắn ra cùng đất đá văng lên làm phi cơ bị phế thải vì kính phòng lái và bụng máy bay bị thủng 38 lỗ đạn ! (4) Phi Vụ BOB : Bay theo sự hướng dẫn của Radar Đài Kiểm Báo. Trong Phi vụ này, Phi tuần Trưởng không đánh bom , tưởng Bộ Chỉ Huy chấm nhầm tọa độ vì chợt phát hiện vòng đai Phi trường Phù Cát dưới lỗ hỗng mây ! LT Phi tuần Phó , tự động bấm bom theo phản xạ khi nghe hiệu lệnh vô tuyến thay vì theo lệnh Phi tuần Trưởng nên toàn bộ Phi công của Phi đội bay theo sau đã thả bom theo LT . Kết quả toàn bộ Sư Đoàn 23 Sao Vàng của VC bị tiêu diệt và phải mất một tuần lễ mới chôn hết thi thể địch quân . (5) Cầu Dziên Bình : Một đầu cầu chiến lược huyết mạch tại ngã ba biên giới Việt- Miên- Lào, do 4 Trung đoàn Phòng không thiện chiến nhất của VC trấn giử , được VC dùng để chuyển quân , vũ khí và tiếp liệu ồ ạt vào Tây nguyên . Về đêm , khi phòng không địch khai hỏa , Dziên Bình bỗng rực sáng như “Thành phố San Francisco vừa lên đèn!“ Nhóm phi công cảm tử gồm 4 người . LT là người tình nguyện duy nhất đầu tiên và động viên,  kêu gọi vài phi công bạn cùng tham gia . Bốn phản lực cơ A 37 cất cánh từ Pleiku , bay đi Kontum để đánh lạc hướng địch , rồi từ Kontum , “bay trên ngọn cỏ , dưới ngọn cây“ men theo sườn  đồi, hẻm núi, đột kích từ sát mặt đất phóng vụt lên, nhào xuống đánh sập cầu Dziên Bình . Theo sự đánh giá của Khối Tình Báo Chiến Lược, nếu không có phi vụ đánh sập cầu Dziên Bình của nhóm cảm tử LT, Miền Nam VN đã rơi vào tay CS năm 1974 thay vì năm 1975 ! (6) Phi Vụ Cuối Cùng: Vào phút hấp hối của Quê Mẹ, LT thi hành phi vụ đánh sập cầu Ba Ngòi gần Cam Ranh, ngăn chận làn sóng tiến công ồ ạt của Cộng quân vào Phan Rang. Thấy dân chúng đông như kiến, lũ lượt xô đẩy nhau qua cầu chạy giặc, LT quyết định bay xuống thấp sát mặt đất làm hiệu để dân chạy nạn tránh đi, nhưng dòng người cứ ào ạt tràn qua cầu. Do trái tim đầy lòng nhân ái luôn nghĩ đến sự an nguy và tính mạng dân lành vô tội, anh phải bay thấp đến vòng thứ ba, nên khi vừa lấy cao độ để thả bom, chiếc  phản lực cơ A37 của phi công LT bị hỏa tiển SA7 tầm nhiệt VC bắn trúng vở thành nhiều mãnh. Anh đã tung cánh dù trong vòng lửa đạn và bị bắt  sau hơn 1 giờ bôn tẩu vào ngày 5 tháng 4 năm 1975.
LT nằm chung số phận với những người tù cải tạo Miền Nam. Sau gần 6 năm tù và 2 lần vượt ngục, LT đã trốn thoát Trại tù A 30 tỉnh Phú Khánh ngày 12/7/1980. Ra khỏi chốn tù đày, về đến Sài Gòn,  Anh đột nhập phi trường Tân Sơn Nhất 2 lần dự định cướp máy bay ném bom Bộ Chỉ Huy tại Trại A.30 để cứu bạn tù như đã hứa. Mưu sự không thành do toàn bộ phi cơ VNCH bị bộ đội CS “làm thịt’’ bán sắt vụn, tháng 9 năm 1981 Anh rời quê hương tìm tự do bằng đường bộ, xuyên qua 5 quốc gia, dài hơn 3 ngàn cây số, trong thời gian gần 2 năm, trốn thoát 3 nhà tù, cuối cùng bơi qua eo biển Johore Baru từ Mã Lai đến Singapore, và được chính phủ Hoa Kỳ chấp thuận cho đi định cư tại Mỹ vào ngày 1 tháng 9 năm 1983.
Cuộc hành trình tìm tự do của LT được các báo chí nổi tìếng thế giới như Reader´s Digest, The Wall Street Journal…ca ngợi là cuộc vượt biên ly kỳ vô tiền khoáng hậu, độc nhất vô nhị của thế kỷ 20 và được Tổng Thống Ronald Reagan vinh danh qua nhận định: “Sự can trường bất khuất của LT là một biểu tượng và nguồn cảm hứng cho những ai muốn biết cái giá của tự do.’’
Đến Hoa Kỳ, sau 9 năm đèn sách, anh lần lượt đậu các bằng Cử nhân, Thạc sĩ. Năm 1992 LT hoàn tất chương trình Tiến sĩ Chính Trị ngành Bang Giao Quốc Tế và chuẩn bị trình Luận án Tiến sĩ tại Đại Học New Orleans về đề tài “Học Thuyết Chất Xúc Tác: Cách Mạng Và Phản Cách Mạng’’ tức “Sức Mạnh Quần Chúng’’ (People’s Power). Sau khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, LT trở về VN áp dụng học thuyết do mình phát kiến, được nhiều quốc gia áp dụng thành công đã lật đổ 23 Chế Độ độc tài trên thế giới trong 2 thập kỷ qua, để thực hiện cuộc “Cách Mạng Đua Xe’’ bằng cách đột nhập phi trường Ubon Rachathani của Thái Lan, định đánh cắp phi cơ bay về Sài Gòn dội bom kho xăng Khánh Hội vào dịp Quốc Khánh VC ngày 2/9/1992 để gây bạo loạn và tạo nên chất xúc tác, đốt lên ngọn lửa đấu tranh tại quê mẹ. Điệp vụ bất thành vì bình điện phi cơ yếu, mở máy không nổ, Anh chuyển sang phương án 2, khống chế chiếc Air Bus 321-200 cuả Hàng Không VC từ Bangkok về Sài Gòn, thả 50 ngàn truyền đơn kêu gọi đồng bào Tổng Nổi Dậy lật đổ chế độ bạo quyền CS. Anh nhảy dù xuống SG, sau 4 giờ trốn tránh truy nã, LT bị bắt, và kết án 20 năm tù. Nhờ sự tranh đấu kiên trì của đồng bào hải ngoại và dưới áp lực của các cường quốc tự do, bạo quyền CS đã phải trả tự do cho Anh và một số tù nhân lương tâm khác sau 6 năm bị giam cầm.
LT đã viết lên trang sử đẹp nhất của đời mình, là niềm kiêu hãnh chung của những người con dân Việt. Anh đã xem thường vinh hoa phú quí khi thành tài trên đất người, đã hy sinh mạng sống của mình cho chính nghĩa dân tộc, nói lên khát vọng tự do của con người, thắp lên hàng triệu ánh đuốc sáng rực bầu trời VN. Hành động phi thường quả cảm của LT đã được đồng bào toàn quốc và thế giới kính phục. Nhà thơ Hà Huyền Chi đã viết:
Một dũng cảm trên chót thang dũng cảm
Một hy sinh trên cao độ hy sinh.
Lý Tống đi, thế giới nghiêng mình
Chào chính nghĩa, chào Anh hùng dân tộc.
Ngày 1/1/2000, chỉ hơn 1 năm sau ngày trở về từ ngục tù CS, LT đã thực hiện một phi vụ đầy mạo hiểm khác. Nhân ngày Quốc Khánh thứ 41 của CS Cuba, và là ngày đầu tiên của thiên niên kỷ mới với hiện tượng Y2K có thể đình động mọi máy tính và Radar toàn cầu theo giới chuyên môn, LT đã bay đến Havana, Cuba, rải 50 ngàn tờ truyền đơn kêu gọi toàn dân đứng lên lật đổ “Con Khủng Long Già Nua Fidel Castro,’’ làm kinh động cả thế giới, tạo thành huyền thoại một “Lưỡng Quốc Anh Hùng.’’ Hành động xả thân vì đại nghĩa của LT đã được người Cuba lưu vong, đặc biệt ½ triệu người trong cuộc Diễn Hành Ba Vua, nồng nhiệt vinh danh Anh Hùng và tri ân, do góp công lớn vào sự nghiệp chống Cộng toàn cầu.
LT dự tính đánh sập Lăng Hồ Chí Minh, một biểu tượng và long mạch của Chế độ CSVN, nên nhờ người liên lạc với Tướng Vàng Pao và Kháng Chiến Quân H’Mong để từ Lào bay về Hà Nội dội bom. Điệp vụ bất thành do Tướng Vàng Pao có tang. Nhân chuyến công du VN của Tổng Thống Bill Clinton, LT chuyển sang phương án thứ nhì, qua Cam Bốt chuẩn bị phi vụ kế tiếp. Do sự phản bội của người dẫn đường, phi vụ ngày 14/11 bị hủy bỏ, LT trở về Thái Lan, thuê 1 chiếc máy bay dân sự, dùng 15 ngàn MK tiền mặt và 5 ngàn MK hiện vật thuyết phục HLV người Thái hợp tác, bay đến Sài Gòn lần thứ nhì ngày 17/11/2007 để rải 50 ngàn tờ truyền đơn kêu gọi dân chúng đứng lên  lật đổ ách độc tài áp bức của CSVN. LT bay trở lại Thái Lan, đáp tại Phi Trường Utapao, và bị bắt giữ vì âm mưu cấu kết giữa Chính Phủ Thatsin Thái Lan và VC.
Trong gần 7 năm bị giam cầm, LT luôn động não tìm biện pháp Giải thể Chế độ CSVN và chống lại bản án sai trái bịa đặt của Tòa án Thái Lan, cùng áp lực của Bạo quyền CS đòi dẫn độ Anh về VN xét xử và trừng trị. Với nỗ lực đấu tranh không mệt mỏi của đồng bào hải ngoại khắp thế giới, cùng cuộc đảo chánh lật đổ Chế Độ tham nhũng của Thủ Tướng Thatsin của Nhóm quân nhân Thái, và những Biện Minh Trạng mới hùng hồn dựa trên các bộ Luật Không Tặc, Dẫn Độ, Không Hành, Chicago Convention 1940 và Công pháp Quốc tế mới nhận đựơc, với những bằng chứng và luận điểm chính xác, chặt chẽ, sắc bén đầy tính thuyết phục của LT, cuối cùng “Chính nghĩa đã thắng hung tàn,” ngày 3/4/2007 Toà Chung Thẩm Thái Lan đã ra Phán Quyết công nhận Phi vụ LT là một hành động chính trị, và trả tự do cho LT, đánh dấu bước thắng lợi lớn nỗ lực đấu tranh của Đồng Bào Hải ngoại và sự thất bại nhục nhã của CSVN.
Các câu Tuyên bố nổi tiếng của Lý Tống :
•    Ta cúi đầu , Cộng cỡi cổ . Ta đứng dậy , Cộng sụp đổ !
•    Mưu sự tại Lý Tống , thành sự tại Đồng Bào .
•    Bắn đi ! Lý Tống này chết đi còn có trăm ngàn Lý Tống khác !
•    Ông có thể cắt đầu tôi nhưng không thể cắt tóc tôi !
•    Thà bị nhầm lẫn hơn là vô trách nhiệm .
•    Hôm nay tôi xin làm học trò , Harvard từ chối . Ngày mai Harvard mời làm thầy , tôi cũng sẽ từ chối !
•    Tôi trở về đây nhân danh Tổ quốc, Công lý để lật đổ Chế độ CS . Các ông cũng nhân danh Tổ quốc, Công lý để kết tội tôi . Tại phiên tòa này các ông là quan tòa, tôi là bị cáo . Nhưng ngoài phiên tòa này còn có Tòa án Lịch sử và toàn Dân VN sẽ là những vị quan tòa công minh nhất , họ sẽ định công, định tội tôi và các ông !
•    Chúng ta đã bóp cổ CS đủ mạnh để chúng phải nhả 3 người chúng tôi hôm nay . Chúng ta cần phải bóp cổ CS mạnh hơn nữa để chúng phải nhả hết những tù lương tâm còn lại . Và chúng ta cần phải tiếp tục bóp cổ đến khi nào bạo quyền CS hoàn toàn tắt thở .
•    Tội Khinh mạn Tòa án không nặng bằng tội khinh mạn Công lý , nhất là kẻ coi thường Công lý , Luật pháp lại là Thẩm phán và Công tố viên .
•    Tôi trở về đây để thay đổi và cải thiện Luật pháp chứ không phải để tuân thủ và chấp hành Nội quy, Luật pháp .
•    Tôi nguyện sẽ cải tạo đến chừng nào Chế độ CS tốt  mới về .
•    Các ông có quyền bắt tôi, bỏ tù tôi . Nhưng quyền “tự thả , tự phóng thích“ khỏi nhà tù lúc nào là quyền của tôi .

Các câu Thiên hạ nhận xét về Lý Tống :
•    Lý Tống là Thần tượng Tuổi trẻ Nha Trang . (Đại Úy Ngọc , bạn tù Trại A 30.)
•    Nếu 4 Vùng Chiến thuật có 4 Lý Tống , VC sẽ không ngóc đầu lên nỗi ! (Đ/U Bảy , PDD 548.)
•    Lý Tống là bậc thầy của Papillon . (Julian , Trưởng Phòng Phản gián Singapore.)
•    Anh là người đàn ông hướng dẫn được định mạng đời mình .(Hạnh Sài Gòn .)
•    Your courage is an example and inspiration to all who would know the price of freedom . (Tổng Thống Ronald Reagan.)
•    Like Eisenhower , a fighter for fredom , a hero from another war . (Sử gia Tiến sĩ Stephen E . Ambrose .)
•    Ly Tong is in a class by himself . (Barry Wain , The Wall Street Journal .)
•    He made himself a torch for the whole world to exterminate the Communist . (The Orange County Register .)
•    His flight has become one of the great escape saga of our time . (Anthony Paul . Reader’s Digest .)
•    Ly Tong is a great American . (Congressman Dana Rohrabacher .)
•    Washington State Senate recognizes the valiant efforts deserve the respect, admiration,  and acknowledgment of all .
•    Các Danh hiệu của Lý Tống do báo chí ngoại quốc gọi và đặt :
James Bond 007 , Papillon , Top Gun , Leaflet Cowboy , Black Eagle , Robin Hood , Don Quixote , Folk Hero , True Patriot , Mr. Impossible , The Last Action Hero , Resistance Icon , Freedom Fighter , Kinh Kha .

LÝ TỐNG TRONG LÒNG CHÚNG TA

Lý tống trong tù ở Thái Lan

LÝ Tống tên thật là Lê Văn Tống, sinh ngày mồng 1 tháng 9 năm 1946 tại Làng An-Cựu, Huyện Hương-Thủy, Tỉnh Thừa-Thiên.
Bậc Tiểu học, anh học trường An Cựu, Huế .
Bậc Trung học Đệ Nhất cấp, anh học trường Nguyễn Tri Phương, Huế .
Bậc Trung học Đệ Nhị cấp, anh học trường Quốc- Học, Huế .
Ngày 02-9-1964 thì Lý- Tống lên đường tòng quân diệt Cộng, gia nhập Không-Quân .
Lý Tống có thói quen lái xe thật nhanh và độc thân mà có nhiều đào xinh đẹp .
Đặc biệt của anh Lý Tống là trong thời gian ở tù luôn luôn đi chân đất, đôi dép đeo trên cổ hoặc trên đòn gánh tòng teng , mục đích là toi luyện đôi bàn chân sắt để vượt biên vượt biển.
Ngày 04-09-1992, Lý Tống từ trên phi cơ lượn quanh thành phố Sài-Gòn rải xuống 50,000 bản tuyên cáo kêu gọi đồng bào Việt Nam tổng nổi dậy xóa bỏ tặc quyền Cộng-Sản Hà-Nội, xong nhảy dù xuống thủ đô cũ của Việt-Nam Cộng-Hòa, quyết-tâm ở lại để cùng chia sẻ gian nguy với đồng-bào ruột thịt dưới ách quỷ dữ độc-tài, trong lòng quê-hương thương yêu.
Ngày 01-01-2000, Lý Tống tự lái phi-cơ lượn trên thủ-đô Havana của nước Cộng-sản Cuba, rải xuống 50,000 tờ truyền đơn kêu gọi nhân dân nước này đứng lên lật đổ “con khủng-long già” Fidel Castro, hung thần cầm đầu chế-độ Cộng sản Cuba.
Ngày 17-11-2000, Lý Tống lại từ trên phi-cơ lượn quanh thành-phố Sài-Gòn rải xuống 50,000 bản tuyên-cáo thúc giục đồng-bào Việt-Nam vùng dậy đập tan bộ máy kìm kẹp của Cộng-sản, đem lại tự-do dân-chủ và nhân-quyền cho quốc dân Việt-Nam...
Mỗi phi-vụ như thế đều được các cơ-quan truyền-thông quốc-tế tức-thời sốt-dẻo loan tin, như một biến-cố phi-thường, và sát sao theo dõi mọi diễn tiến liên hệ tiếp theo để phổ biến đi khắp hoàn cầu.
Cộng-đồng Người Việt Tỵ-Nạn Cộng-Sản khắp nơi trên thế-giới đều biết đến tên anh . . Không phải chỉ biết mà còn khâm phục, cảm kích trước hành động can trường nầy, tinh thần chống Cộng bất khuất, gan dạ, mưu lược, hào hùng của anh.
Lý Tống là phi công cuối cùng và duy nhất của Không Quân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, trong một phi vụ chận địch tiến quân vào Cam Ranh, chiếc A-37 của anh gào thét thật thấp và ném bom lên đầu Việt Cộng để cản đường chúng tiến vào Miền Nam . Nhưng rủi thay phi cơ anh bị phòng không của địch bắn gãy đôi, anh thóat nạn, nhảy dù xuống đất thì bị địch bắt, trên Quốc Lộ số 1, Thị xã Cam Ranh, ngày 05-04-1975 . Lý Tống bị tống giam nhiều trại, trong đó có trại A-30 , tỉnh Phú Khánh. Trong tù, anh là người tù bất khuất, hiên ngang mà nhiều bạn tù thời đó đã chứng kiến và thán phục . Đại úy Nguyễn Bảy, trưởng phòng Huấn luyện Phi đoàn 548 : “Nếu Bốn vùng Chiến thuật có bốn Lý Tống, Việt cộng sẽ không ngóc đầu lên nổi” .
Ngày 12-07-1980, vượt trại tù A-30 Phú Khánh, anh sống ẩn dật ở Sài Gòn để thực hiện chuyến vượt biên, vượt biển dài hạn .
Cuộc hành trình ngàn dặm đơn độc của Lý Tống đã được báo chí thế giới ca ngợi là độc nhất vô nhị và vĩ đại nhất trong trang sử vượt biên thời đại .Tính chất ly kỳ, hấp dẫn của nó còn trên cả tác phẩm nổi tiếng Papillon của tác giả Henry Charriere .Cuộc  vượt thoát khỏi hoả ngục đỏ đầy can trường, độc đáo đó đã được đăng trên Reader’s Digest, một nguyệt san có trên mười triệu độc giả, được dịch ra 17 thứ tiếng trên khắp thế giới, tháng 6-1984, dưới tựa đề Ly Tong’s Long Trek to Freedom, ngoài các báo chí nổi tiếng khác khắp thế giới như The Wall Street Journal,Strait Time, The Bangkok Post, The Sun …và hầu hết các báo chí Việt ngữ hải ngoại .
Ðến định cư tại Boston, Massachusette ngày 1-9-1983, ngày sinh nhật thứ 35 (tuổi căn cước) được một gia đình Mỹ ái mộ do đọc chuyện vượt biên trên báo The Wall Street Journal tổ chức Lễ Sinh Nhật .
Lý Tống nộp đơn học trường Ðại học Havard nhưng bị từ chối, vì không đủ khả năng tài chánh trả học phí .Lý Tống tuyên bố : “Hôm nay tôi xin làm học trò, Havard từ chối .Ngày mai Havard mời làm thầy, tôi cũng sẽ từ chối” .Sau khi chu du qua các Tiểu bang New York, Washington D.C., Texas, California …Lý Tống về định cư tại New Orleans, Louisiana .Lý Tống làm quản lý China Night Club trong khu China Town của Ðại tá Vỏ văn Ân, một cấp chỉ huy cũ tại Căn cứ 20 Chiến thuật Không quân Phan rang và đại diện cho một Công ty thân hữu khác trong thời gian học trường Ðại học New Orleans .Lý Tống thành lập “Ðảng Trừ gian Diệt bạo”, đơn thương độc mã bắn chết một tên cướp Mỹ ngày 9-7-1984 và sau đó đánh “tắt thở” một tên anh chị Việt Nam .Bốn năm sau Lý
Tống đậu bằng Cử nhân và ngày 11-8-1990, đậu bằng Thạc sĩ khoa Chính trị thế giới .Ngày 21-4-1992, ngày Lý Tống bảo vệ Luận án Tiến sĩ bị hoản đến tháng 8-1992 vì 1 giáo sư trong Hội đồng giám khảo đổi đi dạy Tiểu bang khác .Do cuộc tranh chấp nội bộ trong khoa Chính trị, vị chủ tịch Hội đồng, giáo sư Alan bị loại khỏi chức chủ tịch, thay thế bằng giáo sư Dennis Gleiber. Vì vậy ngày bảo vệ Luận án Tiến sĩ lại phải dời lại đến tháng 11-1992 để chủ tịch mới có đủ thì giờ nghiên cứu Luận án .Nhưng giữa tháng 8-1992, Lý Tống phải lên đường đi Thái lan để chuẩn bị cho phi vụ Saigon 9-1992 .
Tiếng gọi non sông đã thức tỉnh lòng anh và anh nhận thấy cần phải làm một cái gì đó cho dân tộc anh đang bị đắm chìm trong sự thống trị cay nghiệt của Việt Cộng. Lý Tống đã tự nguyện dấn thân tranh đấu cho quê hương anh và khi anh đã làm phải dám hi sinh. Anh thường nói: "Ta cúi đầu, Cộng cỡi cổ. Ta đứng dậy, Cộng sụp đổ". Và anh đã quyết tâm đứng dậy.
Lý Tống đột nhập phi trường Ubon, đông bắc Thái lan, với ý định đánh cắp phi cơ A-37 về dội bom khu chứa xăng dầu Khánh hội để gây náo loạn, đồng thời rải truyền đơn kêu gọi  đồng bào nổi dậy nhân cơ hội này .Do bình điện phi cơ yếu , máy không nổ, Lý Tống phải thoát thân vì phi trường báo động đỏ .Tuy lở kế hoạch I ngày 2-9, ngày Quốc khánh Việt cộng, Lý Tống vội trở về Bangkok thực hiện kế hoạch II .Ngày 4-9-1992, Lý Tống khống chế chiếc Air-Vietnam từ Bangkok đi Saigon, bay 5 vòng thấp trên không phận Saigon, rải hết 50 ngàn tờ truyền đơn và chui ra cửa sổ phòng lái nhảy dù sau khi mở 2 cửa chính không kết quả ( VC bắt Lý Tống bồi thường  nửa triệu đô la vì làm hỏng 2 cửa này ).Do giây dù vướng vào chân, dù không mở, Lý Tống lao xuống đất như 1 mũi tên bắn, nhờ vậy thoát khỏi bị 2 phi cơ Migs kềm theo, cùng các dàn cao xạ chờ sẵn dưới đất bắn chết .Gần tới đất Lý Tống rút được chân, dù mở kịp thời trước khi Lý Tống bị nát thây vì lao xuống đất với tốc độ trên trăm cây số giờ . Ðúng là ý Trời đã giúp Lý Tống  .Sau khi vượt tất cả các toán truy đuổi bằng cách bò, lết qua các ruộng nước bơi theo các kênh nhỏ, Lý Tống đến được Rạch Ông, 1 con sông rộng chừng 200 mét sau 4 tiếng đồng hồ trốn chạy .Nghĩ rằng càng đi xa vùng địch truy lùng càng an toàn , Lý Tống quyết định bơi qua sông Rạch Ông, suýt bị các thuyền máy đụng chết mấy lần vì thuyền buôn lậu tắt đèn, cả 2 bên đều cùng không thấy nhau . Ðến nơi, Lý Tống leo lên 1 thuyền nhỏ để tránh sình lầy thì bị 1 người dân phát hiện .Y tưởng Lý Tống trộm ghe nên la báo động .Cả phường Rạch  Ông quận 8 rượt bắt Lý Tống .Trên đường giải giao về 3C, Lý Tống nhận ra quyết định nhầm lẫn của mình .Nếu không bơi qua sông Rạch Ông, chỉ cần đi dọc bờ sông nầy chừng trăm thước là đã đến đường cái, và Saigon cũng ở bên nầy bờ sông! Cũng lại ý Trời! Trong thời gian bị nhốt khám Chí hoà, Lý Tống tuyệt thực để phản kháng , và ngưng tuyệt thực ở ngày thứ 48 , đúng dịp 48 tuổi .Ra toà Lý Tống nhận bản án 20 năm tù và bồi thường nửa triệu Mỹ kim .Một trong những câu tuyên bố tại toà vẫn thường được thân hữu nhắc lại : “Tôi trở về đây nhân danh công lý, nhân danh Tổ quốc để lật đổ chế độ CSVN .Các ông cũng nhân danh công lý, nhân danh Tổ quốc để kết tội tôi .Tại phiên toà nầy, các ông là quan toà, tôi là bị cáo .Nhưng ngoài phiên toà nầy còn có Toà Án Lịch Sử-và toàn dân Việt Nam sẽ là những vị quan toà công minh nhất, họ sẽ định công, định tội tôi và các ông!”Chuyển đến trại Xuân Phước, Lý Tống thực hiện kế hoạch vượt ngục bị bắt .Do vụ Lý Tống vượt ngục, Bộ Nội vụ Cộng sản quyết định chuyển Lý Tống và 4 người khác, đầu vụ của các vụ án ,ra miền Bắc 1 tuần sau đó .Tại trại Ba Sao, Nam hà, Lý Tống lại tuyệt thực từ 1-4-1994 và được nhóm miền Nam hậu thuẩn bằng kháng nghị thư Nam hà, lên án chế độ nhà tù bất nhân .Sau khi ban Giám thị Trại nhượng bộ, chấp nhận 4 yêu sách của Lý Tống vì sợ Lý Tống chết gây ảnh hưởng taihại,Lý Tống chấm dứt tuyệt thực (đồng thời bị buộc tuyệt ẩm) ngày 1-5, đúng 30 ngày, để kỷ niệm tháng Tư Ðen .Từ đó các tù chính trị và tôn giáo nổi tiếng đều được ở riêng, mỗi người 1 phòng, không bị bắt đi lao động, được sinh hoạt bình thường, và được quyền nhận sách báo theo đúng thoả thuận .Thời gian nầy có 2 câu nói cũng thường được nhắc nhở, 1 của Lý Tống, 1 của Thầy Tuệ Sĩ . Lý Tống : “Ông có thể cắt đầu tôi nhưng không thể cắt tóc tôi”!Thầy Tuệ Sĩ : “Lý Tống!Anh dữ quá à! Mỗi lần anh quát lớn là các anh cán bộ VC cứ quýnh lên, chạy như vịt!” Do sự tranh đấu quyết liệt của đồng bào hải ngoại, và để được Mỹ chấp nhận bang giao, VC đã phải trả tự do cho Lý Tống cùng 1 số tù nhân chính trị và tôn giáo vào dịp Quốc khánh VC 2-9-1998 .Lý Tống trở về Mỹ đúng ngày sinh nhật thứ 50 của mình .Tại phi trường San Francisco, trước hàng trăm đồng bào đón “Người từ cõi chết trở về”, Lý Tống tuyên bố : “Chúng ta đã bóp cổ CS đủ mạnh để chúng phải nhả 3 người chúng tôi hôm nay .Chúng ta cần phải bóp cổ CS mạnh hơn nữa để chúng phải nhả hết những tù nhân lương tâm còn lại và chúng ta cần tiếp tục bóp cổ CS đến chừng nào bạo quyền CS hoàn toàn tắt thở!” Tuy bận bịu chu du Năm Châu thăm gặp đồng bào, Lý Tống vẫn dành thì giờ trở lại Ðại học .Do qui định “2 năm” Luận án “Thuyết Ðại Tượng và Nguyên Nhân khởi sự Chiến Tranh” sau 6 năm đã “quá đát” Lý Tống buộc phải viết luận án mới “Thuyết Chất Xúc Tác gây nên các cuộc Cách Mạng và Phản Cách Mạng” .
Ngày 1-1-2000, ngày đầu Thiên niên kỷ mới, Lý Tống từ Keywest, 1 hòn đảo cực Nam bang Florida, bay sát mặt biển Vịnh Mexico đi Havana, Cuba, rải 50 ngàn truyền đơn bằng tiếng Anh và tiếng Spanish, kêu gọi nhân dân Cuba nổi dậy lật đổ con “khủng long già nua Fidel Castro” Do bay sát mặt biển và chú tâm vào trọng tác điều khiển phi cơ, Lý Tống không nhận thức được rằng, trên cao kia, không lực Hoa kỳ đã gởi 1 trực thăng Black Hawk khổng lồ, 1 phi cơ phản lực có trang bị những dàn Radar tối đa đang theo dõi và quây phim cuộc hành trình .Hơn thế nữa, một F-18 Mỹ đang vờn 2 chiếc Migs để ngăn chận họ bắn hạ Lý Tống .Trở về Miami, Lý Tống đã được tiếp đón như 1 người Hùng của dân Cuba lưu trong cuộc diễn hành Lễ Ba Vua với sự tham dự của nửa triệu khán giả .Lý Tống được mời đi diễn thuyết tại hầu hết các buổi tiệc lớn tổ chức của các thành phần chống Cộng Cuba, được nhận những huy chương, bằng tưởng thưởng cao quý của các Thị trưởng và Nghị viên các thành phố lớn tại Florida .
Sau phi vụ Havana, Lý Tống tiếp tục vừa đi học, vừa đi thuyết trình, tường trình các phi vụ đã thực hiện và những dự tính phi vụ tương lai, vừa trở lại Ðại học, do trường Ðại học New Orleans, khoa Chính trị có nhiều thành phần giáo sư có khuynh hướng Marxist, nhất là thành tích “không tặc”trong phi vụ Saigon gây họ e ngại về uy tín của trường nếu để 1 “không tặc” tốt nghiệp tại đây, 1 âm mưu ngầm được thực hiện để trì hoản việc Bảo vệ luận án mới của Lý Tống .Khi nắm được 1 số bằng chứng cụ thể về mưu đồ nầy, Lý Tống lên gặp vị phụ trách Trường Hậu Ðại học vừa trình bày sự kiện vừa răn đe : “Tôi mong rằng sẽ không cần nhờ đến Luật sư để kiện trường nền về tội  “phân biệt đối xử” .Vị chủ tịch hứa giải quyết, ra chỉ thị trực tiếp đến khoa trưởng Khoa Chính trị .Phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí .Giải quyết được rắc rối nầy lại gặp rắc rối khác : Một số giáo sư thành viên Hội đồng giám khảo lại đến tuổi về hưu, và Lý Tống buộc phải chấp nhận 1 số thành viên mới .Theo qui định , các giáo sư thành viên mới lại có bổn phận phải nghiên cứu Luận án, phải cần thời gian … Lý Tống dự tính hợp tác với Vàng Pao và các lực lượng kháng chiến H’Mong tại Lào để từ đó bay về Việt Nam bắn sập “Lăng Hồ” 1 biểu tượng tội ác của VC . Ðây có thể là 1 “long mạch” của CSVN .Nếu phá đươc Long Mạch biểu tượng nầy, thời vận VC sẽ …phá sản .
Những thời cơ đột nhiên xuất hiện : TT Bill Clinton công du Việt Nam .Việc thành đạt không quan trọng bằng sứ mạng của chiến sĩ .Lý Tống lại bỏ dở Luận án Tiến sĩ lên đường .Lý Tống đi với 1người dẫn đường với tài khoản dành dụm 30 ngàn Mỹ kim và Hội Bến Cũ yểm trợ khẩn cấp 10 ngàn Mỹ kim với 4 kế hoạch : 1- Mua máy bay, đánh cắp máy bay, mướn máy bay và đóng vai người học lái máy bay .Phi trường Phuom Pênh tất cả máy bay đều hư hỏng, chỉ còn 2 chiếc Migs huấn luyện .Các đồn điền cao su không còn xử dụng máy bay .Lý Tống phải xoay xở để mướn 1 Cessna Charter có phi công người Úc, giả dạng làm Nghiên cứu sinh nghiên cứu các phi trường Ðông Dương viết Luận án Tiến sĩ .Lý Tống đã bay cùng phi công Alan được 1 phi vụ 3 giờ . Phi vụ thứ 2, dự trù lên đường vào ngày 14 bị huỷ bỏ và bị rút phép sử dụng phi cơ vì người dẫn đường bội phản .Lý Tống tức tốc trở về Thái lan với 2 kế hoạch mới :Tìm 1 phi cơ huấn luyện hoặc lên đường đi Lào như đã dự tính trước .Chỉ 2 ngày ở Thai lan, Lý Tống đã thuyết phục trường bay để được bay huấn luyện 1 phi vụ 3 giờ ngày 16-11 .Ngày 17-11 lên đường .Lý Tống đã dùng tài xoay trở thuyết phục Huấn Luyện viên (HLV) người Thái tên  Teera giúp đỡ, hợp tác và tưởng thưởng 15 ngàn Mỹ kim (10 ngàn tiền mặt và 5 ngàn tặng sau phi vụ) cùng các tặng vật giá trị khác như video camera, GPS (máy định vị toàn cầu) … giá trị bằng 2 năm lương của HLV .Teera đã vui vẻ và tận tuỵ  hợp lực cùng Lý Tống .Phi cơ đã bay trên không phận Saigon trong suốt 25 phút từ 16 /15 đến 16/40 rải hết  45.000 truyền đơn .Vâng, anh đã đến hiên ngang như một Thần Ưng có khả năng làm mờ mắt kẻ ác, làm tê liệt hệ thống Radar . Anh đã về như một loài chim báo bão, mang theo cơn bão Dân chủ,Tự. Do mà tòan dân đang mong đợi .Nhờ bay sát mặt biển, mặt đất, phi cơ đã tránh thoát tất cả những Radar trên phi trình .Khi rải truyền đơn, VC lại tưởng nhầm là phi cơ nhà nước rải truyền đơn kêu gọi đồng bào Saigon xuống đường đông đảo đón TT. Mỹ . Ðến khi được thông báo về nội “phản động, phản cách mạng” VC lệnh 2 Migs cất cánh thì Lý Tống đã rải xong 5 ngàn truyền đơn tại Thánh Thất Cao Ðài xong và trên đường về Thái lan! Chuyến trở về kinh hoàng hơn chuyến đi vì trời mưa lớn, mây mù đầy trời, đèn phi cụ máy bay lại hỏng .Như người mù bay trong đêm tối, Lý Tống với đèn pin nhỏ bằng cây bút đã tân dụng hết khả năng của 1 cựu phi công QLVNCH với 5 ngàn giờ bay qua nhiều thử thách trận mạc để đưa phi cơ về đúng nơi dự định .Lý Tống phải bay trọn phi trình vì HLV Thira thiếu kinh nghiệm, chưa từng bay trong loại thời tiết kinh khủng như vậy .Thay vì đáp ở 1 phi trường nhỏ gần biên giới, Lý Tống chấp thuận đề nghị của HLV về phi trường Utapao .Do sự báo cáo trung thực của HLV Teera nên suốt từ khi đáp đến sáng ngày hôm sau, Lý Tống được đối xử rất là lịch sự . Ðại uý phi công Luechai Utapao bảo Lý Tống vào lúc 3:30 sáng, sau khi tham dự cuộc thẩm vấn Teera thứ nhì tại Bót cảnh sát Banchang : “Poilice can’t lock you up because, according to Teera’s testimony, you committed no crime” .Lý Tống trong lúc chờ biên bản và trả tiền phạt chừng vài ngàn Baht, đã dùng cell phone mình trả lời phỏng vấn các Ðài Quê Hương, Sống Trên Ðất Mỹ, Việt Nam Hải ngoại .Nhưng sau qua ngày 18-11, sau khi Tướng Cảnh sát 2 sao Pakorn và Tướng 1 sao chủ trường bay răn đe Teera, Teera đã tuân lệnh họ, phản cung, nhưng do tính khí khái, đã nhờ Bà Suthathif nhắn lại : “Lý Tống was very nice to me .He used no threat, no force, only begging for help .Being afraid of losing my job and my family, I changed story .And I was very sorry!” Do VC gây áp lực , đe doạ sẽ kiện chính phủ Thái lan, nếu HLV Teera khai tình nguyện hợp tác, chính phủ Thái lan  đã dựng 1 âm mưu độc hại Lý Tống để tránh trách nhiệm .Tất cả nhân chứng cảnh sát, nhân viên điều tra … điều được cố vấn căn cứ vào 1 giới từ off thiếu sót trong bức thư Lý Tống gởi Teera do John Cosgrove vội vàng gây lỗi đánh máy, và do Lý Tống, trong thờ điểm căng thẳng gấp rút, không đọc kỹ, không khám phá ra .Vì thế từ ý nghĩa : “Nếu anh không giúp, tôi sẽ nhảy khỏi máy bay tự tử” để gây sự thông cảm (Plunge off the aircraft into the ground) đã biến thành đâm máy bay xuống đất gây tai nạn! Ðiều khôi hài HLV Teera không hề đọc thư nào trên máy bay, và rắc rối trên khả năng Anh ngữ của Teera, khi về Bóp cảnh sát thì không hiểu dịch thành Land (đáp) như bà Thông dịch viên Suthathif .Sau 1năm tập dượt, khi ra toà Teera vẫn không đọc đúng câu nầy, và không phân biệt được động từ nầy ở thể trực tiếp và gián tiếp có ý nghĩa khác nhau thế nào. Những yếu tố nầy đã được Lý Tống sử dụng để viết Biện Minh Trạng gởi từ TT. Mỹ đến Ðức Vua Thái lan và các thẩm quyền tối cao của Mỹ, Thái, LHQ để chứng minh âm mưu hảm hại mình, cũng như dùng như những luận cứ cơ bản để tự biện hộ .Mặc dù Thông dịch viên Suthathif đã khai sự thật nầy trước toà, nhưng chánh án đã “lờ” đi các điểm trọng yếu có lợi cho Lý Tống và cô” tình tránh từ “change story” Teera đã dùng để phân trần với bà Suthathif .Hai năm cùm kẹp 1 Chiến Sĩ Tự Do chân chính, vô tội, mặc dù cộng đồng Việt Nam hải ngoại trên khắp thế giới đã tranh đấu đủ mọi hình thức, từ biểu tình, kiến nghị, gởi chữ ký …Nhưng chính phủ Mỹ vẫn chưa can thiệp, trong khi chính phủ Thái lan, đặc biệt các chức sắc tham nhũng, thoái hoá trong ngành Tư pháp Thái, vẫn theo lệnh Quan thầy Trung cộng (vì Lý Tống tuyên bố sẽ rải truyền đơn tại Bắc kinh, Bình Nhưỡng), và quan thầy VC, vì lợi lộc và áp lực .Nhưng lẽ phải sẽ thắng .Công lý sẽ thắng và với khả năng tự biện của mình, không cần đến luật sư, Lý Tống chắc chắn sẽ thành công bằng khả năng lý luận, đối khẩu, đối trí với Thẩm phán và công tố viên mà Lý Tống đã thẳng thừng phê phán trong BMT :dốt về kỹ thuật không hành và dốt Anh văn lại dám “giởn mặt” với 1 Ph.D. Candidate ngành Chính trị tại Ðại học đường Hoa kỳ, và là 1 phi công có 5 ngàn giờ bay trên 4 loại phi cơ, kể cả phản lực Ạ37 .Thái độ ngạo mạn của Lý Tống đã bị thẩm phán răn đe : “sẽ kết tội khinh mạn Toà án”! Nhưng Lý Tống đã trả đũa “ngay” : “Tội khinh mạn toà án không nặng bằng tội khinh mạn công lý, nhất là kẻ coi thường công lý lại là thẩm phán và công tố viên!” Lý Tống còn bảo : “Tôi là 1 nhà hoạt động nhân quyền và luật pháp .Tôi không chỉ có bổn phận “bất tuân” các luật lệ “lạc hậu, lỗi thời” mà còn có nhiệm vụ giúp sửa đổi, cải thiện các loại luật pháp nầy!”
Lý Tống đã trải qua hơn 30 phiên tòa tại Toà án Chon Buri, Rayong và Klong Prem- Bangkok, Thái lan .
Phiên tòa Phán quyết cuối cùng vào ngày 25-12-2003 , rơi vào mùa Giáng Sinh . Tòa án Rayong, Thái Lan đã âm mưu, toa rập với Cộng sản Việt Nam đưa anh Lý Tống vào cạm bẫy :
Khởi đầu phiên tòa, Ông Chánh án tuyên đọc bản án Lý Tống trong vòng 40 phút với 3 tội danh :
1 . Tội danh cướp máy bay, không tặc : 6 năm 8 tháng
2 . Tội danh sử dụng phi cơ Thái bay ra khỏi không phận Thái không đúng theo đường bay qui định (aviation) : 4 tháng
3 .  Tội danh về Luật Di trú ( Immigration) ( nghĩa là việc ra vào lãnh thổ Thái bất hợp pháp ) : 4 tháng
Tổng cộng 3 tội danh là : 6 năm 16 tháng tức là : 7 năm 4 tháng .
Anh có quyền kháng án trong vòng 30 ngày .
Kết thúc Phiên tòa các vị thẩm phán vội vã rời khỏi phòng ngay, Luật sư Somsak ( L/S chỉ định của Tòa án Rayong) bảo anh Lý Tống ký tên vào bản án mà Lý Tống tưởng đó là biên bản phiên tòa, vì bản án đọc xong  bằng tiếng Thái , chưa hề được dịch ra Anh văn cho Lý Tống thông hiểu trước khi ký như thường lệ .
Bây giờ thì Lý Tống đang lâm nạn vì phi-vụ Việt Nam lần thứ hai này.
Nỗi đau của Lý Tống là chính Thái-Lan, một đồng-minh cũ của Việt-Nam Cộng-Hòa, một quốc-gia trong Thế-Giới Tự-Do, một nước thân-hữu của Hoa-Kỳ, đã và đang tìm đủ mọi cách để ghép Lý Tống vào tội không-tặc hầu tiện bỏ tù theo đơn đặt hàng của Cộng sản Việt Nam .
Một người bình-thường nào đó cũng có thể hiểu Lý Tống là một chiến-sĩ của Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền, chứ không phải là không-tặc.
Nhưng, để bù lại, Lý Tống đã nhân dịp này mà học được nhiều bài học, và đã đạt được nhiều bước tiến-bộ tuyệt-vời.
Trong tù, Lý Tống nắm rất vững tình-hình thế-giới, Iraq; trở thành am-tường luật-pháp, công-pháp quốc-tế lẫn luật-lệ Thái-Lan.  Tống đã thành-công trong việc sưu-tập đầy-đủ bản chính của mọi văn-kiện liên-hệ của các cơ-quan, từ cảnh-sát qua công-tố-viện đến pháp-đình, kể cả dính-líu đến Bộ ngoại-giao sở-quan, và đã gửi đến hầu khắp các vị lãnh-đạo các cường-quốc và cơ-quan quốc-tế, cũng như các giới truyền-thông.
Do đó, dù cho tòa án Thái-Lan có xử Lý Tống thế nào đi nữa, mọi người đều thấy các lời chứng gian và các bằng-cớ ngụy-tạo trong vụ án này, và vẫn công-nhận Lý Tống là một Chiến-Sĩ của Tự-Do.
Lý Tống nói: “Tôi đã hy sinh 21 năm tuổi thanh xuân đời mình tranh đấu chống lại những thế lực tội ác, những tên bạo chúa đầu sõ như bọn Mafia Ðỏ Bắc Bộ Phủ, con khủng long già nua Fidel Castro bằng hàng chục ngàn tờ truyền đơn lên án chúng, và bạo chúa Saddam Hussein bằng 33 ngày tuyệt thực . Tôi cũng sẵn sàng hy sinh thêm một số năm tháng đời mình, nếu cần, để tranh đấu  chống những tên bạo chúa tép riu đang ngươc đãi đồng bào mình như những  kẻ nô lệ, những con vật . Tôi hy vọng sự đấu tranh nầy sẽ đóng góp một phần nhỏ bé vào công cuộc trong sạch hóa lực lượng Cảnh sát và Tư pháp Thái Lan để mọi quyền tự do căn bản và nhân phẩm của nhân dân Thái được luật pháp Công minh và Công lý bảo vệ .
Tôi chỉ mong thế giới tương lai là môt Thế Giới Tân Platon, để nhân loại được hưởng lạc thú trần gian tại Thiên đàng hạ giới . Nhiều người thích và chỉ hạnh phúc khi mình giàu hơn, đẹp hơn, uy quyền hơn thiên hạ, tha nhân . Bản thân tôi chỉ hạnh phúc khi toàn nhân loại, mọi tha nhân đều hạnh phúc” .
Qua sự vận động, yểm trợ tích cực của Cộng Đồng Việt Nam Hải ngoại khắp nơi trên thế giới đã ký Thỉnh Nguyện thư tổng kết được 6,739 chữ ký (Kiến nghị) gởi đến các nhà lãnh đạo liên hệ xin ân xá và di lý anh Lý Tống về Hoa Kỳ .
Hôm nay Toà Đại Sứ Mỹ ở Thái Lan (thư phúc đáp đề ngày 1 tháng 9/2004) đã đáp ứng và đang tiến hành thủ tục hồ sơ để chuyển anh Lý Tống về Mỹ . Tiến trình di lý kéo dài vài ba tháng .Đến nay việc di lý bị trì trệ nên có thể kéo dài đến tháng 1 hoặc tháng 2 năm 2005 .
Theo thư của anh Lý Tống và kết hợp với thư của Pimuk Rakkaman, phóng viên của Đài Á Châu Tư Do ở Thái Lan cho chúng tôi biết :
Bản án của Lý Tống đã được giảm từ 7 năm 4 tháng xuống còn 5 năm 6 tháng, (được giảm 1 năm 10 tháng) như thế thì ngày ra trại của anh ấy sẽ là 17-5-2006.
Nhưng vào ngày 20/01/2005,Lý Tống báo: viên chức Tòa Đại sứ Mỹ ở Thái Lan đã đến tiếp xúc với anh Lý Tống tại trại tù cho biết : “Cộng sản Việt Nam yêu cầu chính phủ Thái dẫn độ Lý Tống về Việt Nam . Tuy Việt Nam và Hoa Kỳ chưa ký Hiệp định dẫn độ, nhưng quyết định dẫn độ do chính phủ Thái Lan quyết định . Vì thế Lý Tống sẽ ra dự một phiên tòa tại Thái Lan để Tòa ra phán quyết dẫn độ Lý Tống về Việt Nam hay không ? Ông ta cho biết anh Lý Tống cần thuê một luật sư biện hộ để chống lại yêu sách dẫn độ của Việt Cộng” .
Theo yêu cầu của anh Lý Tống, kính xin Quý Cộng đồng Việt Nam  hải ngoại khắp nơi trên thế giới hãy phát động phong trào khẩn yểm trợ, bằng cách gởi Thỉnh nguyện thư đến Tổng Thống George W. Bush, Bộ Ngoại giao Bà Condoleezza Rice, Quốc Hội HK, và hai Thượng nghị sĩ, Dân biểu nơi Tiểu bang mình cư ngụ, để xin can thiệp và di lý anh Lý Tống sớm về Hoa kỳ . Gởi TNT đến Đức Vua, Thủ Tướng Thailand, mặt khác tổ chức rầm rộ những cuộc biểu tình tại các Tòa Đại sứ, Tòa Tổng Lãnh sự, Tòa Lãnh sự Thái lan ở các quốc gia nơi có cộng đồng người Việt cư ngụ để phản đối yêu sách dẫn độ anh Lý Tống về Việt Nam của Việt cộng .
Thỉnh cầu Quý bậc Lãnh đạo tinh thần các Tôn giáo, Quý Hội đòan, Đoàn thể, Tổ chức cùng đồng hương khẩn lập kế hoạch tổ chức yểm trợ anh Lý Tống trong trường hợp nầy .
“Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”.
Cầu mong cho Lý Tống, đang vì Hạnh-Phúc của đồng-bào mà phải lâm vòng lao-lý, được sớm trở về với Thế-Giới Tự-Do, trong lòng Dân-Tộc, trong lòng thương yêu của mỗi một chúng ta.
Ngày 17/5/2006, Lý Tống mãn hạn tù và anh được phóng thích trong 15’ thì bị cùm và trở vào nhà tù Remand  vì anh LT phải ra hầu Phiên Tòa Dẫn độ
Sau 7 năm tù, Tòa phúc thẩm tại Bangkok sáng ngày 3 tháng 4 năm 2007 đã tuyên bố hành động của ông Lý Tống mang tính chất chính trị, chứ không phải là đe dọa an ninh, và dựa trên một điều luật của Thái Lan không cho dẫn độ những người đối diện cáo buộc chính trị. Do vậy, tòa tuyên bố từ chối yêu cầu dẫn độ về Việt Nam của tòa sơ thẩm hồi tháng 9 năm 2006. Tưởng nên biết, sau khi Tòa Kháng Án Thái Lan hủy bỏ bản án của toà dưới. Lý Tống được trả lại Trung Tâm Di Trú để hoàn tất thủ tục trục xuất ra khỏi Thái Lan trong vòng 10 ngày. Việc thu xếp phương tiện di chuyển cho ông Tống trở về Hoa Kỳ thuộc thẩm quyền của Sở Di Trú Thái Lan.
Vào buổi trưa ngày Thứ Bảy 7 tháng 4 năm 2007 trên chuyến bay Umited Airlines 6493 Lý Tống về đến phi trường San Jose trong rừng người đồng hương tiếp đón thật cảm động.
Lê Ngoạn
Ngày 09/04/2007

Vài dòng về Freedom Fighter Lý Tống

kq võ ý tóm lược & giới thiệu nhân dịp LT  thăm St Louis, Nov, 11,2007
Lý Tống là một Cánh Chim Tự Do và anh đã thể hiện khát vọng chung của toàn dân  theo cách riêng của anh.
Cách riêng đó là óc sáng tạo và ý chí mạo hiểm.
Cách riêng đó là tính can trường và chấp nhận hy sinh.
Là một cựu SVSQ KQ khóa 65A, đang du học Mỹ, Lý Tống bị sa thải năm 1966 vì dám đụng  một tay đàn anh hắc ám. Sau đó, Lý Tống động viên khóa 4/68 SVSQ Thủ Đức. Từ Quân trường Thủ Đức, Lý Tống được gọi về học Khóa 33/69 KQ và tốt nghiệp hoa tiêu Ngành Quan Sát. Năm 1973, Lý Tống xác định hành quân trên phản lực cơ A37. Đơn vị sau cùng là Phi Đoàn phản lực A37 548 Ó Đen, đồn trú Phan Rang.
Lý Tống là người KQ duy nhất bị sa thải vì kỹ luật lại được KQ mời gọi trở lại.
Nghiệp bay coi như đã vận vào đời anh từ đó cho đến nay.
Cho đến nay, trong 62 năm cuộc đời và sự nghiệp của một hiệp sĩ không gian (1946-2007), Lý Tống đã tạo nên nhiều biến cố trọng đại cho đời mình, trong đó có 3 phi vụ lẫy lừng là bay sâu vào nột địa nước CS Viêt Nam và Cuba để rãi truyền đơn kêu gọi dân chúng nổi lên chống bạo quyền CS và 2 lần vượt ngục vượt biên vô tiền khóang hậu.. Trong giới hạn thời gian hôm nay, chúng tôi xin trình bày hệ quả vì nghiệp bay thông qua  3 phi vụ trước và sau 1975, đã đẩy anh vào lao lao lý và cuộc vượt biên ly kỳ nhất thế kỷ. Ba phụ vụ oan nghiệt đó là:
- Phi vụ Đánh Cầu Ba Ngòi. Tháng 3 năm 1975, vào phút hấp hối của Miền Nam, Lý Tống thi hành phi vụ đánh sập cầu Ba Ngòi gần Cam Ranh, để ngăn chặn làn sóng tiến của cộng quân vào Phan Rang. Thấy dân chúng hốt hoảng xô đẩy nhau qua cầu chạy giặc, Lý Tống quyết định bay  thấp sát mặt đất làm hiệu để dân chạy nạn tránh đi, nhưng dòng người cứ ào ạt tràn qua cầu. Vì nghĩ đến tính mạng của người dân lành vô tội, LT phải bay thấp đến vòng thứ ba, phi cơ của anh bị hỏa tiễn tầm nhiệt SA7 bắn trúng vở nhiều mãnh. LT nhảy dù và bị bắt, cùng chung số phận với những người tù cải tạo của Miền Nam. LT bị tù qua phi vụ này 6 năm, và vượt ngục thành công ngày 2/07/1980..
- Phi Vụ Rãi Truyền Đơn 1992- Năm 1992, TL hoàn tất chương trình Tiến sĩ Chính trị Ngành Bang Giao Quốc Tế và chuẩn bị trình Luận án Tiến sĩ tại Đại Học New Orleans. Nhân sau khi Lien sô và Đông âu sụp đổ, LT bèn chớp thời cơ tìm cách  trở về VN để áp dụng học thuyết do mình phát kiến. Anh đột nhập phi trường Ubon Rachatthani của Thái định cắp bay về Saìgòn dội bom kho xăng Khánh Hội nhân dịp QK VC 02/09/1992. Điệp vụ bất thành vì bình điện phi cơ yếu, anh chuyển qua kế hoạch 2, là khống chế chiếc Air Bus của Hàmg không VC từ Bangkok về Saìgòn, rãi 50 ngàn truyền đơn kêu gọi đồng bào nỗi dậy lật đổ chế độ độc tài, rồi nhảy dù xuống Sàigòn. LT bị bắt và bị kết án 20 năm. Nhờ sự đấu tranh kiên trì của đồng bào hải ngoại, trong đó có đồng hương tại Saint Louis,  và dưới áp lực của các cường quốc Tự do, bạo quyền CS buộc phải trả tự do cho LT sau 6 năm bị giam cầm
- Phi Vụ Rãi Truyền Dơn 2000- Nhân chuyến đi VN của Tổng thống Clinton, LT thuê môt phi cơ nhỏ của Thái lan, bỏ ra trên 30 ngàn Mỹ kim để mua chuộc người dẫn đường và viên phi công Thái, để bay về VN lần thứ hai để rãi 50 ngàn truyền đơn bươm bướm xuống Sài gòn và Tây Ninh kêu gọi dân chúng nỗi dậy chống bạo quyền VC. Khi trở về Thái Lan, anh bị chính quyên Thái a tòng với VC bỏ tù anh trên 6 năm.
Nghiệp Bay nói riêng và Tổ Quốc Không Gian nói chung, đã gắn liền vào cuộc đời Lý Tống từ tuổi đôi mươi cho đến nay (1966-2007) và  tận ngàn sau bởi Cái Tâm và Cái Nghiệp của anh. Cái Tâm của một Công dân nước Việt, cái Nghiệp của một Cánh chim Tự Do.
Vì là một Cánh Chim Tự Do, Lý Tống rời quê hương đi tìm Tự Do bằng đường bộ, xuyên qua 5 quốc gia (Việt Miên Lào, Thái Mã, Singapore), dài hơn 3 ngàn cây số, trong thời gian gần 2 năm, trốn thoát 3 nhà tù, cuối cùng bơi qua eo biển Johore Baru từ Mã Lai đến Singapore va được Hoa kỳ chấp thuận định cư tại Boston, Massachusette ngày 01/09/1983 dúng sinh nhật thứ 38 của anh.
Cuộc vuợt ngục và vượt biên vô tiền khoáng hậu trong lịch sử hiện đại, đã được những báo nổi tiếng trên thế giới ca ngợi, đặc biệt, được cố tổng thống Ronald Reagan vinh danh qua nhận định: Sự Can Trường Bất Khuất Của Lý Tống Là Một Biểu Tượng Và Nguồn Cảm Hứng Cho Những Ai Muốn Biết Cái Giá Của Tự Do.
Xưa, cụ Nguyễn Du viết:
Đã mang lấy Nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
LT đã gánh chịu gần 20 năm tù vì nghiệp dĩ của ba phi vụ sinh tử nêu trên, nhưng anh không hề trách lẫn trời gần trời xa, mà anh hiên ngang, tự nguyện bay vào hang hùm, những mong thể hiện khát vọng chung của 85 triệu đồng bào ruột thịt.
Sau 9 năm đèn sách (1983-1992), Lý Tống lần lượt đậu các bằng Cử nhân, Thạc sĩ. Năm 1992, Lý Tống chuẩn bị trình Luận án Tiến sĩ về Bang Giao Quốc Tế với đề tài : Học Thuyết Chất Súc Tác: Cách Mạng và Phản Cách Mạng”. Với khả năng và tài trí đó, Lý Tống dư sức kiếm một job tốt để vui hưởng tiện nghi của xứ sở văn minh. Thế nhưng, “Chàng Lý Tống vốn dòng hào kiệt” và anh đã xếp bút nghiên để bay về cố quốc, để thắp lên ngọn lửa đấu tranh và thách thức với bạo quyền !.
Một người, vì nước quên mình, vì hạnh phúc của toàn dân, người đó tất phải được toàn dân mến mộ.
Chúng ta, những cánh chim xa xứ,dù chưa làm được gì cho tổ quốc cho dân tộc, nhưng chúng ta biết trân trọng bất cứ sự hy sinh nào vì lý tưởng Tự Do Dân Chủ cho Tổ quốc Viêt Nam thân yêu. Từ sự biết ơn đó, chúng ta có quyền hãnh diện và tin tưởng rằng, Hồn Thiêng Sông Núi Hồng Lạc, QLVNCH đã nung đúc bao người con khí phách can trường, trong đó có Anh hùng Lý Tống.
Lý Tống đã viết lên trang sử đẹp nhất của một phi công của Đất nước nói riêng, của một quân nhân cộng hòa nói chung, như nhà thơ Hà Huyền Chi đã viết:
Một dũng cảm trên chót thang dũng cảm
Một hy sinh trên cao độ hy sinh
Lý Tống đi, thế giới nghiêng mình
Chào Chính nghĩa, chào Anh hùng Dân tộc.
Xin trân trọng kính mời quý đồng hương Saint Louis đứng lên, cho một tràng pháo tay thật đậm đà tình tự dân tộc, để hân hoan Chào mừng Chính nghĩa, Chào mừng người con Thân yêu của Mẹ Việt Nam, Chào mừng Chiến sĩ Tự Do Ó Đen Lý Tống!
Theo tài liệu tham khảo: 1/ Lý Tống Trong Lòng Chúng Ta, Lê Ngoạn soan . 2/ Tiểu  Sử Lý Tống, LT soan. 3/ Phi Vu Cầu Diên Bình, ThienLoi524 , Website Cánh Thép 10/02/2007