Tuesday, September 20, 2011

MƯỜI HAI CỬA BỂ

Lý Biên Cương

Người con gái hỏi, như mọi cô gái trên đời vẫn hỏi:
- Vì sao anh yêu em?
Người con trai đáp nước đôi:
- Vì trời!
Rồi quay đi, cắm cúi dầm mình xuống dòng nước đang dâng. Hàng đang cắm cúi khẽ rùng rùng lay, trong tiếng óc ách lạ kỳ của sóng và của gió. Cô gái nguýt nguẩy bạn tình, lội ỳ oàm ra mé cát sâu. Cô không giận anh, nhưng cô chưa vừa ý với câu trả lời. Hình như chẳng bao giờ anh ấy nói thẳng tình cảm cho mình biết. Anh ấy lúc nào mà chẳng lửng lơ!

° ° °

Cô gái nhầm, anh đã nói đúng "Vì trời", thật sự vậy. Nếu trời không nổi cơn bão bất ngờ, nếu tàu anh không bị đắm, thì lúc này không biết anh đang trôi dạt phương nào. Người ta ngỡ đã toan tính kỹ những con nước, những đận gió, thậm trí cả từng độ mưa, người ta vẫn không dè tai nạn. Tàu anh bị quật đổ ngay sau hai ngày rời đất liền. Sóng gầm thét, phả lưỡi nước quằn quại, lật dúi dụi con tàu bé bỏng xuống lòng biển. Thuỷ thủ và những người đi theo hét thất thanh, mặt mày méo xệch, xô đẩy nhau, cuống cuồng tìm lối sống. Những người ấy ai còn ai mất, anh không rõ. Chỉ mỗi anh biết mình quật ngã lưới hái thần chết nhờ một dẻo phao. Anh ngất lịm đi, trong tiếng gầm gào man dại của biển nước, của giật gió. Khi tỉnh dậy, anh ngơ ngác thấy mình nằm lọt trong một khoang thuyền nhỏ và tiếng cô gái reo lên ngàn ngạt:
- Bố ơi! anh ấy sống rồi!
"Giá mình chết hẳn lại hơn", ý nghĩ đầu tiên bỗng dồn đến, trong lúc trán anh vẫn hâm hấp nóng. Anh đã liều mình, dứt bỏ hết thảy, để ra đi. Vĩnh biệt cái phố chật chội, hôi hám, đầy ắp tiếng người, náo nhiệt từ sáng tới khuya. Lòng đường nông hoen hoẻn, người ta họp chợ tràn cả ra mặt hè, đủ thứ thập cẩm, đủ thứ bùn đất, phân chó, phân lợn, phân gà... Nhiều lúc đau đầu quá, anh mở cửa muốn thở hít một ít khí trời, lại phải vội vã đóng sập. Chưa kể tiếng đài nhà hàng thay nhau gầm rú(dạo này mọc đến lắm biển nhà hàng), tiếng gõ thùng chan chát của mấy lão điếc gò tôn, tiếng chửi nhau xoa xoả của mấy mẹ phò phạch, tiếng hò hét không hiểu đầu cua tai nheo vì sao ở góc chợ... Anh ngỡ phát điên, gieo mình xuống chiếc đệm giường lò xo, ôm đầu. Thì trời ơi, đầu anh còn o o hơn, những tiếng động phía ngoài như nhân lên gấp bội và bây giờ đến chính những người trong nhà hành hạ anh. Ông bố lừ mắt đứa con lớn, đôi mắt híp háy ẩn dưới hàng túi thịt trên mặt. Ông ca lại bài ca đạo đức muôn thuở, rằng ông hy vọng ở tương lại con, đứa con biết lợi dụng thời thế làm chỗ dựa cho mọi người trong gia đình; ông không ngờ con lại hoá ra vô tích sự đến mức này, miếng ăn đến miệng lại còn bị kẻ khác cướp lấy. Ông ngồi chéo kheo trong ghế bành, mặt dại đờ trước những cảnh làm tình phim con heo chiếu trên màn hình video, miệng vẫn leo lẻo rủa xả. Bà mẹ dạo này quá lắm, động cỡn đồng bóng, suốt ngày ẻo lả đền nọ, phủ kia. Về tới nhà, y như bật cát xét, tiếng cung văn hát lời lỡi, tiếng con nhang đệ tử nỉ non đến khó chịu. Bọn con gái thi nhau tập nhẩy, nhảy một mình, nhẩy với nhau, nhẩy với bạn... Buồn hơn nữa, anh lại vừa xổng mất người tình. Cô nàng đâm bổ vào anh như thiêu thân, lại đâm bổ rời anh như nước rút. Cô nàng say anh điếu đổ và anh cũng say nàng đứ đừ. Tiền của trút vào mối tình hoang như gió lốc, nàng dạy anh đủ mẹo làm tình(giá có kể cũng chẳng dám nói hết). Nói chung anh chết vì nàng, không ngờ lại bị"nốc ao". Anh không tin, xưa nay chỉ có con gái nốc ao vì anh, chứ anh thì... Phố xá, cuộc sống phố xá ầm ào đến tắt thở và giả dối, cả hai đều hiểu bụng nhau, cả hai phải biết làm gì trong phi vụ này. Anh khoắng được một mẻ vàng và xuống tàu. Vĩnh biệt phố vĩnh biệt cảng... Một đi, ngỡ không trở lại!
- Bố ơi, anh ấy sống rồi!
Lại tiếng một người con gái, nhưng không phải tiếng những cô gái mà anh từng biết. Lảnh lói, rắn rỏi, ngang ngang như tiếng đàn ông. Cô gái nào thế này? Mình đang ở đâu thế này?
° ° °

Những ngày sau, tỉnh hẳn, anh biết mình dạt đến một mép đảo sú, được bố con ông dân chài biển cứu chữa. Thoát chết, nhưng lạc vào một khung cảnh hoàn toàn khác. Bát ngát những trời với trời, những nước với nước. Ðảo đá úp sau lưng, nhưng các dẻo cát lại mêng mông trước mặt. Không một bóng thuyền, không cả một bóng chim. Ông già lôi đứa con gái đi đâu suốt ngày, cơm nấu phần anh trong một hẻo hang và khi thuyền về thì hầu như trời đã nhọ sẫm. Ông già lầm lũi vá lưới, ít bắt chuyện với người khách bị nạn, thi thoảng đưa mắt nhìn đứa con gái đang cặp cá nướng. Lần đầu, anh biết âm hưởng cá nướng. Những con cá tươi rói, xiên cặp ngang thân miệng còn ngom ngóp thở, mình đã quằn quại trên dàn lửa. Củi sú đùng đùng cháy, màu lửa vàng nhoè những cuộn lớn nhỏ, đẩy mùi ngậy khét cá nướng đến tắc mũi. Cô gái thuần thục từng động tác, luôn tay đảo tròn xiên cá, con nào con nấy vàng ửng chín dần, xèo xèo chảy mỡ. Trong ánh lửa, trông cô thật lạ, thật ngộ, đẹp sáng từng lúc và phía gò mà bị lửa táp vàng rộ hơn, xinh xẻo hơn. Một cô gái khoẻ mạnh, đầy tính biển, anh chợt nghĩ. Cô gái gỡ ra miếng cá nướng còn nghi ngút nóng:
- Anh nếm thử xem?
Anh ăn, công nhận ngon nhất trần đời, phải vì lạ miêng hay vì tình người ở cô? Cô ríu rít giọng vẫn ngang rè:
- Anh không còn nhớ vì sao bị đắm tàu à? Anh không thích trở về đất liền nữa à? Phải anh người phố xá, người buôn bán?
Anh lắc đầu, miếng cá nướng nóng ran đầu lưỡi. Cô gái chả hiểu anh lắc đầu vì câu hỏi nào, ánh lửa vẫn chan hoà gò má mình:
- Hôm nào anh thật khoẻ, em sẽ chở anh vào đất liền. Anh phải về cho gia đình mừng. Bố mẹ anh chừ phải khóc hết nước mắt.
"Bố mẹ anh chẳng hoài hơi khóc anh đâu" - anh toan nói to cho cô biết. Bố anh bảo, thế này con ạ, tao trót đã lấy của tập thể một số tiền lớn. Mày hãy cứu tao, báo đáp cái công lao nuôi dạy mày mấy chục năm, mày hãy đi đi, đi càng xa càng tốt. Tao sẽ vu là mày, chứ không phải tao, lấy số tiền ấy. Vả lại tao cũng biết mày không thích sống ở đây, mày đang bức bối. Mẹ anh dỗ dành, mẹ vừa xin quẻ ở đền Yên cho anh, thánh phán anh sẽ lập nghiệp mãi xa, anh ở nhà ngày nào ngứa mắt mẹ ngày ấy. Rõ rồi, hai ông bà đều muốn anh đi khuất, họ đang chạy cho thân xác họ. Ôi chao, họ còn đâu nướt mắt khóc kẻ ăn không ngồi rồi.
- Với lại còn chị nữa chứ, anh không thích về với chị à?
- Chị nào?
Cô gái bẽn lẽn, tiếng cười ngộc nghệch:
- Vợ anh chứ chị nào? Này, hôm vớt anh lên, bố con em đếm trong người anh được mười hai thỏi vàng. Anh đem vàng đi đâu mà nhiều vậy?
- Ði cầu vợ. - Anh đùa. - Sẽ đến đúng mười hai cửa bể, mỗi cửa cúng một thỏi, biết đâu chẳng được một người.

Cô gái liếc anh, mủm mỉm. Cái anh chàng dở hơi này, hoạ điên mới đem vàng thả xuống nước. Trong trái tim cô, bỗng rung lên dự cảm rất lạ, xưa nay cô chưa từng gặp. Hoá ra anh chàng chưa lập gia thất? Trời, nom anh rắn chắc và đẹp trai nhường kia. Phải chi... và lập tức cô vội gạt một ý nghĩ chớp loé vừa đến, quay mặt giấu đi nỗi lúng túng không đâu. Phải, anh chưa có vợ, nhưng đã yêu, yêu nhiều, cô nàng vừa bỏ không biết thứ bao nhiêu. Thoạt đầu, trớ trêu thay, lại gặp một con bớp, bớp ra bớp. Trai tân, lớ ngó sao vớ phải cô gái"bán hoa". Anh cứu cô ta thoát khỏi bọn đưa người ở vườn hoa đầu cảng, đầu anh đầy máu và cô ta run lẩy bẩy băng bó cho anh. Em ở đâu, anh đưa về. Em không có nhà, em bị lạc đến đây! Sau này anh mới hay cô ta nói dối, nhưng cái miệng thì ngây thơ quá đỗi, con nhà lành quá đỗi. Anh xúc động đưa cô về nhà mình chuyên hầu mẹ lên đồng. Tối tối, nhà vắng, cô ta bình thản hiến thân cho anh. Sao, em không còn trinh trắng nữa hả? Hỏi kỳ quá, em thương anh mà, anh không mê em thì thôi. Cô ta trộm của mẹ anh sợi dây chuyền năm chỉ, biến không để lại tăm hơi. Một nhé, bị lừa nhé, tỉnh đòn ra chưa? Cô thứ hai chẳng đâu xa, ở trước cửa nhà anh, bên kia đường. Suốt ngày dúi đầu đọc sách, những tiểu thuyết yêu đương rẻ tiền bày cho thuê nhan nhả ở các hiệu sách tư. Cô bé nháy mắt gọi anh. Thoắt cái, anh đã lọt vào mê cung nọ, anh để mặc cô tự do thể nghiệm mọi thứ trên thân thể mình, cô coi anh như một chú búp bê. Cô bé ngúng ngẩy, buông lửng:"Này ông tướng, tháng này tôi bị chậm kinh mất rồi!" Anh hốt hoảng tái mặt. Cô bé lệnh:"Về lấy xe máy sang đây, nhanh lên!" Anh lai cô vù vù ra mãi ngoại thành, ở đấy có một nhà phụ sản và phải chờ cô mất đúng nửa tiếng."Xong rồi. - Cô bé ra, mặt tươi hớn hở. - Hút kinh thôi, hơi rát một tý thôi. Anh mạnh thật đấy, không đùa được. Gút- bai nhé!". Chả lẽ cuộc sống hệ trọng đời người chỉ giải quyết chóng vánh có mấy khoảnh khắc? Cô bé gặp anh lại cười cười như không có chuyện gì xảy ra, như chưa bao giờ thân với riêng anh. Hai là thế. Còn ba, ba thì khác hẳn. Phải gọi"chị" mới đúng, hơn anh đến nửa giáp tuổi. Chị ta lừa anh, bắt bồ với bố anh và không hiểu sao, lại quay ngoắt sang anh. Anh tháp tùng bố đến nghỉ ở một khách sạn ven biển, gặp chị ta trước sân phòng bố mình. Khi ông bố đi công chuyện, chị ta ngang nhiên gọi anh lại, môi mọng thấm son, nỉ non như hát: "Mình à, tôi cho không mình đấy, tôi thích chất trai tơ của mình". Anh tặc lưỡi, dâng hiến tất tật cho quỷ thần. Phải đến lần này, anh mới biết sức mạnh của tình tọt, của đàn bà loạn luân, của chính trái tim anh. Anh bỗng da diết nhớ chị, nhớ như muốn xé trời xanh trăm mảnh, cốt gặp mặt nhau một thoáng cho hả. Bố anh phát hiện ra, tặng anh một trận đòn mê tơi, còn chị thì tớp cánh, mất hút con mẹ vịt giời. Riêng những cảm xúc man dại của kẻ tình cao thủ truyền cho thì anh khó quên, dày vò anh nhiều đêm. Ðến nỗi đi đường, hễ gặp ả nào son phấn đánh đậm, người anh bỗng dưng nổi cộm da gà. "Còn bốn, còn năm, còn sáu..."
Ông bố lừ đừ đến góc hang đá, mang tới gói bọc vải đen:
- Của anh đấy. Trả lại anh!
Anh kêu, xua như xua tà:
- Xin kính biếu bố con bác. Tôi lấy cái của nợ này làm gì. Ðời tôi có cần gì nó đâu.
- Thế thì tôi xin anh một thỏi, một thỏi thôi! Cảm ơn anh đã cứu bố con tôi!
Anh ngơ ngác, đưa mắt hỏi:
- Nhà ta đang gặp chuyện dữ hả?
Ông bố lặng lẽ quay đi. Cô con gái khẽ bưng miệng cười, lúng liếng đôi mắt đẹp:
- Bí mật! Rồi anh sẽ biết, tò mò chóng già đấy!
° ° °

Anh sống với bố con cô gái ấy chẵn hai tuần trăng. Với người thành phố như anh, quanh năm hầu như không biết trăng là gì, những ngày qua coi như vô giá, như vàng ròng bất ngờ thấy. anh theo cô ra bãi cắm đăng, bồn chồn như tâm trạng đứa trẻ nít, cái gì cũng thích, cũng ngỡ ngàng. Trước hết là bãi bùn cát, một bãi bao la, loáng thoáng sú vẹt mọc xanh sẫm. Mỗi ngày, thuỷ triều lên xuống theo con nước, theo độ quay của trăng tròn khuyết. Cô gái dắt anh lội băng băng giữa dòng nước rút, nước cuộn ngầu bọt, va đập liên hồi vào các rễ còng queo sú vẹt trước mặt. Neo con thuyền vào chân cột đăng, anh ào xuống bãi, nước ngập ngang ngực, chân lùa trong cát nặng. Cô gái cũng ướt đẫm ngực, tay thoăn thoắt thả lưới, miệng không ngớt giục anh làm theo. Cô gái đang sung sướng, đang được chỉ huy một người đàn ông, một chàng trai. Cô khoả người trong nước biển, tóc tai ướt đẫm, mặt mày ròng ròng từng vệt nước chảy. Cô hồn nhiên cười nói giữa biển khơi, lắng nghe chân mình con sóng quây tròn, lắng nghe tim mình thổn thức đập. Cảm ơn trời đất đã đưa anh đến với cô, một chàng trai tuyệt hảo, một chàng trai như từ dưới đáy biển nhô lên và cô tự hào mình như nàng tiên cá cứu sống chàng hoàng tử bất hạnh. Mặc nhiên để nước dính bó sát người, cô hoan hỉ lắng đợi con nước rút dần, cho đến khi bãi cá phơi lộ từng nấc giữa trùng điệp sóng gió. Nhiều lần, cô nằm soãi trên cát, mặc những lạch nước róc rách bên tóc, mặc những chú cá rạch bùn cố sống chết lách ra chân sóng... Anh biết cô đang hạnh phúc, bởi bỗng dưng có anh, bỗng dưng được vòi vĩnh, được khoe khoang, được đùa bỡn. Anh thích cô, thích bãi nổi. Thiên nhiên phú cho vùng hẻo lánh này một bãi kỳ lạ, nước rút tới đâu, bãi hiện tới đấy, cá tôm nhao nhác phơi mình, bùn cát tanh mặn vị riêng của biển, của sản vật. Lần đầu tiên anh tận mắt cảnh những đồi sam dính bết; những con cua bể ấp rễ cây lột vỏ, mình mẩy bấy mềm; những con tôm he trong vắt màu nước, búng càng tanh tách; những loài cá khác nhau ùa tới chân đăng, đuôi quẫy loạn xạ... Anh như mê đi, chạy tung tăng trên cát ướt, không biết bắt thứ cá nào, bỏ đặc sản nào. Anh đắm chìm trong hơi thở mặn mòi của biển, ngắm không rời những vệt nước rặc, những mỏm cây nhô dần trên màu nước trắng xoá, những lạch cát trăm màu hiện dưới ánh sáng trời. và trăng, trăng lưỡi liềm móc vào chóp đảo đá, trăng nửa vầng lách chòm sú nhô ra, trăng tròn vành vạnh rắc vàng nơi biển vắng. ánh trăng ngời ngời mắt cô gái, lấp loá những tình cảm không còn giấu kín, chỉ cần anh với tay, chỉ cần anh nói ra...
° ° °

Một đêm kia anh theo cô ra bãi. Ông bố biết lòng dạ con gái, nhưng ý nhị không nỡ ngăn. Bãi đang rút nước và trăng cũng vằng vặc gieo ánh vàng lấp lánh ngấn sóng. Cô gái lội oà oà, tay đập sóng tung toé và cười lanh lảnh, giọng khản:
- Em đưa anh thăm chỗ này nhé!
"Chỗ này" là một mô đất cao, khuất sau lùm sú rậm. Cô đắp tự bao giờ, sao bỗng dưng giữa mênh mông phẳng lì cát chảy, lại lù lù mọc cao mô đất ấy? Cô kéo anh lên mô, bàn chân anh đang buốt nhức vì cá ngầu đánh, máu râm rỉ chảy. Cô hổn hển bên tai:
- Anh xem, trăng từ lòng biển mọc lên này!
Theo tay cô chỉ, anh ngoắt người nhìn, va mạnh vào bả vai cô. Anh ôm chầm thân thể cô ướt đẫm, nghe rõ qua làn áo ướt, tiếng tim cô đập loạn và đôi vú rắn đanh đâm vào ngực mình. Cô gái trừng đôi mắt dại đờ, nhoài mạnh khỏi vòng tay anh, lội ào ào ra phía biển. Anh cũng lội oàm oặm theo, càng đuổi càng lún sâu trong làn nước chảy xiết. Sắp uống sặc nước vì đuối chân, anh mới túm được cô và cả hai như cá quần nhau giữa sóng ruổi. Anh hôn cô, hôn ngay trong làn nước mặn chát ở môi, ở tóc, ở mặt, ở cổ. Cả đời chưa bao giờ được hôn trong khung cảnh kỳ lạ này, giữa dòng nước rút. Cô gái biển rắn rỏi, giang đôi tay cứng như thép ghì chặt anh vào người mình, giọng gầm đục:
- Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em!
Tiếng anh lọt thỏm giữa lồng lộng trời nước, như hư như thực.

Anh nâng mặt cô gái, ngạc nhiên thấy một mảnh vầng trăng dát ngay bên gò má cô, như hôm nào lửa cũng rát vàng chỗ ấy, bữa nưỡng cá. Anh quay mặt đi, lạ chưa, không hề nghĩ trước, anh bỗng nghe bên mình hơi thở một người con gái khác, người hơn anh nửa giáp tuổi, gọi anh là"mình". Chính cái hồi hộp của cô gái biển đánh thức anh nhớ tới chị ta, như hai tiếng"nai tơ" chị ta tặng anh, anh ngoái nhìn cô gái cũng"nai tơ" như thế. Anh vội vàng lùi lại, cảm giác mình mắc lỗi lớn, mình không xứng đáng, không được quyền chạm tới sự trinh bạch cao quý, một bản năng đáng được tôn thờ. Anh lắp bắp:
- Em tha lỗi cho anh!
Cô nói như khóc:
- Sao anh kỳ vậy? Em không đáng để anh yêu? Em không phải là một cô gái?
Anh ghì cô lần nữa, bế cô đặt lên mô đất sau lùm sú. Cô gái ướt đẫm ánh trăng, đôi mắt như được viền thêm lớp vẩy vàng. Cô thổn thức kể huyên thuyên đủ chuyện. Chuyện bố cô, anh có biết vì sao bố bảo anh"anh đã cứu bố con tôi", em lại bảo" bí mật"? Chuyện cô lần đầu được hôn, "em cứ nghĩ ngạt thở chết mất, hoá không nhỉ". Chuyện làng quê cô, "ở gần đây thôi, nửa ngày thuyền là tới, vùng đảo sau vòng đê to lấn biển". Cô kêu nhỏ: "Sắp tới bố con em sẽ đưa anh về quê, nhà em đang có một sự kiện trọng đại, thật sự trọng đại. Bọn bạn gái em chúng nghịch đùa như quỷ, anh đừng ngại. Ðã có em, anh khỏi sợ gì hết, em chấp chúng cả hai tay".

Linh cảm thấy điều gì mơ hồ đang tới, anh gỡ nhẹ đầu cô khỏi vai mình. Thiêng liêng như một tín đồ chịu lỗi trước mọi trong sạch của nhiên nhiên và của cô gái, anh quỳ xuống, đầu gối chạm bùn, mặt ấp vào ngực cô, tìm ở đấy nỗi niềm sâu lắng lạ thường. Ðêm ấy, chỉ vầng trăng tròn như chiếc mâm vàng là chứng kiến một mối tình, chứng kiến riêng tấm lòng anh. Anh thề chưa hề đi quá, dù cô sẵn sàng hiến dâng và anh cũng rất dễ không kìm nổi mình...
° ° °

Ðúng như lời hứa, bố con cô gái đưa anh về làng quê họ. Bấy giờ anh mới hay gặp may mức nào, nếu như bố con cô không vì lệ làng phải lần mò ngụ cư ra bãi mấy tháng. Bà của cô, mẹ đẻ bố cô, ra riêng thượng thọ tám mươi tuổi. Tục làng, những người thượng thọ được rước sống lên miếu, con cái sụp lạy và cả họ súm vào cỗ bàn cho đáng mặt với thiên hạ. Bố cô, con trưởng, phải đứng ra lo toan tất tật, vài chục mâm mời họ, mấy triệu bạc rước sách. Lấy đâu ra tiền? Hai bố con bàn nhau quyết chí trèo thuyền ra bãi nổi kiếm ăn, mỗi ngày nhặt một ít tiền. Ði, bao giờ xu hào nặng bị, mới hòng vác mặt về. Anh ngơ ngác trước một làng quê khác mọi làng quê anh từng gặp. Làng cô, rặng dừa chạy dài ven đường, khoe những chùm quả bé xíu như chùm cau. Làng lưa thưa tre pheo, lối vào các xóm ngõ hun hút gió, vỏ hà vỏ hến ngang ngửa khắp. Một làng đậm vị mặn tanh gió biển, hơi hướng đồng bằng không thấy đâu, ruộng lúa cũng xanh chẽo chợt, nom thật tội. Nấp sau dáng vẻ nửa quê nửa tỉnh ấy là những ngôi nhà gạch xấu xí, những nhà thợ họ đen xỉn màu ngói, nghe đâu được dựng từ thế kỷ nảo nào xưa lắm . Có lẽ đây là vùng quê cũ nhất đất nước mình, còn đậm phong vị văn hoá cổ, người sống được con cháu tế lễ tại chỗ, chúc tụng, ran ran pháo đốt. Bố cô gái về làng lập tức đóng áo lương, khăn xếp, quỳ lạy người mẹ tám mươi tuổi, người mẹ ngồi lọt trong chiếc ghế lót vải con công, đeo chữ thọ vẽ hoa trước ngực. Bà cụ mệt mỏi và xúc động, thờ thẫn ngửa tay nhận phước con cháu đễn mừng chai rượu, nải chuối tấm vải, sấp tiền mới cứng. Bà lẩm bẩm: "Cảm ơn các con, các cháu. Cảm ơn các chư vị quan khách. Cảm ơn bố cái đĩ".

Ông bố trịnh trọng chắp tay cúi đầu lạy tạ mọi người đến chúc thọ. Ông đang trong tâm trạng hả hê, hãnh diện với xóm làng, bởi chạy được tiền lo cho đám thọ mẹ trọng vọng, đầy đủ. Ông mấy lần gật đầu liếc anh đang loanh quoanh góc nhà, bên cô gái rượu tấp tểnh tập nhai trầu và trang điểm son phấn. Pháo liên tiếp nổ giòn, khói pháo trắng loá quẩn đặc vườn táo. Sáng sớm đám rước cụ bà lên miếu bắt đầu. Các cô gái tân, áo dài, quần lĩnh, đội những mâm ngũ quả, bánh dày, táo, cam, đầu lợn luộc cắm bông hoa cúc đỏ... mở đường. Tám cô khác vác bộ bát bảo sơn son thiếp vàng đi trước bàn thờ họ nghi ngút hương trầm. Cô nào cũng xinh tươi, mỡ màng như trong tranh bước ra; cô gái của anh đi bên, bưng tráp trầu têm sẵn đon đả mời dân xóm. Bà của cô được khênh trong chiếc võng điều, trên đầu che chiếc lọng vàng rủ những gù mới toanh. Ðằng sau lớp lớp con cháu, họ hàng nối đuôi rồng rắn tới nửa cây số. Miếu ngập những người, bốn mươi bảy cụ trong vùng đúng tám mươi tuổi được linh đình rước tới, các đợt tế lễ tiên tổ ngập lụt trong khói hương. Cô gái mời trầu xong, tìm tới anh đi rốt cùng:
- Anh chờ em ngoài chỗ kia. Em phải vào nhận phúc bà em đã!
Anh thơ thẩn ra đám trai gái đang rún đu. Một ngày hội đáng kính nể. Các dòng họ đang phô trương thế lực. "Anh cứu bố con tôi!". à ra vậy. Ðằng sau những đám rước là những chuyện khác, chuyện sống còn của những dòng họ lớn nhỏ. Anh quả đa giúp bố con cô gái một chuyện hệ trọng thật. Anh đã lạc vào một cuộc sống khác, một tầng văn hoá khác, liệu có dễ hoà nhập, dễ cộng đồng?
- Chào mình, sao mình lại ở đây?
Anh giật thót, quay đầu vội. Chết chưa, chị ta, chị hơn tuổi anh nửa giáp, vẫn gọi anh "nai tơ". Chị vận quần lĩnh, áo dài tím, đầu quấn khăn hoàng hậu, môi đẫm son tía, riêng cái điểm môi đậm thì không trộn lẫn ai. Chị vượt qua hàng rào người, kéo anh đứng lui dưới gốc đa, mừng rỡ cướp lời:
- Ðám rước họ ông chú tôi đó, mình phụ đám ai vậy? Sau cái đận ông bô gây sự đánh mình, tôi giận quá, phăng teo luôn. Tôi nghe tin mình trốn lủi nước ngoài nước trong kia mà! Chú nai tơ của tôi, nhớ quá đi mất!
Rồi không cả cho anh phân trần, chị ta ném con mắt sắc lẻm vào mặt anh, cong vêu làn môi đỏ sẫm toàn son:
- Bây giờ thì tôi bắt được mình rồi, tôi sẽ ăn gỏi mình, sẽ không tha mình nữa. Sang phố huyện ở với tôi, vợ chồng ta sinh cơ lập nghiệp lại từ đầu. Mặc xác rước sách, đi theo tôi ngay, xe ôm đâu?
Như cái máy, như người say rượu lú lẫn, anh tót lên xe, ôm ngang lưng chị. Quên hết thảy, không còn nhớ ai hết, chỉ biết trước mặt anh là chị, một sức hút oái oăm, những chiều chuộng tình tang, những ái ân bốc lửa... Sao vậy nhỉ? Sao con người anh bỗng chốc phản trắc lạ lùng, hăm hở lao sầm vào quầng bụi không đâu của ngang trái vất vưởng? Những tưởng một cuộc sống khác sẽ phù phép, sẽ hoá thân con người anh, ngờ đâu... Thơm quá, người đàn bà ngồi phía trước sực nức thơm, nước hoa ư, da thịt ư, hay cuộc đời quá từng trải của chị đang phả tới? Anh nhắm mắt lại, khẽ dúi mái đầu sương gió vào cổ chị và lạ chưa, ngay trên xe ôm nhảy xóc giữa đường làng sống trâu, chị ta lanh lẹ quay đầu, đẩy đôi môi sẫm son vào môi anh, hôn đắm đuối, bất chấp những con mắt thiên hạ tròn vo ngạc nhiên, bất chấp thanh thiên bạch nhật...
° ° °

Nghe đồn cô gái nọ rẽ người đến đám đu, thấy mất anh thì lồng lên tìm. Cô nháo về nhà, hỏi ai cũng không biết anh đâu, lục tới gói vàng vẫn nguyên mười một thỏi. Mấy ngày liền, mất ăn mất ngủ, cô thẫn thờ bờ đê mỗi mình, cười đấy , khóc đấy, lặn lội trên bùn, trên cỏ. Không ai dỗ cô nguôi được, kể cả ông bố. Cô bện hoa sú thành vòng tết tròn quanh tóc, mắt dại đờ, hướng về phía bãi nổi xa xa, hát khản giọng đàn ông:
Mười hai cửa bể anh đã cắm đăng
Cửa nào lắm cá anh quăng mình vào...

No comments:

Post a Comment