Mùa hè 1972, Quang cùng đơn vị lên Pleiku yểm trợ chiến trường Tây
Nguyên theo kế hoạch hành quân của quân đoàn. Ban chỉ huy đóng ngay bên
cạnh bộ tư lệnh, ngoài giờ làm việc cũng như những lúc không bận công
tác khẩn cấp, Quang gần như có mặt thường xuyên ngoài phố, từ các nhà
hàng phòng trà đến quán café, bia rượu. Chuyên viên ngành tiếp vận nhưng
Quang thường kết thân với tất cả anh em đủ binh chủng đến tăng phái
cũng như về dưỡng quân sau thời gian dài hành quân từ vùng tam biên.
Quang yêu Pleiku hơn Đà lạt. Thủ đô lính với những đường dốc bùn lầy
đất đỏ, phố xá thô sơ nghèo nàn nhưng thật ấm cúng, thiết tha, sâu đậm
và thiêng liêng như tình yêu quê mẹ đối với bất cứ những ai đã một lần
ghé qua. Thành phố nhỏ, quanh quẩn chỉ vài con đường ngắn, đi dăm phút
đã về chốn cũ, nhưng quyến rũ với những quán ăn, quán bia phòng trà mang
hình ảnh lính ồn ào náo nhiệt nhưng thật hiền hòa như tình người địa
phương. Cuộc sống bình thản không vội vã, không hoảng sợ, mặc dù các
trận đụng độ ác liệt đang sát bên cạnh và pháo địch thường xuyên rót vào
khu vực phi trường nằm kế cận trung tâm thành phố. Ở đây người dân xem
hình ảnh chiến tranh như một cái gì gần gũi quen thuộc trong đời sống
hằng ngày. Họ mở rộng vòng tay chào đón các đoàn quân vội vã đi ngang,
đôi lúc dừng lại vài giây lát ăn vội bữa cơm, uống ly café nóng hay chỉ
kịp mua gói thuốc rồi tiếp tục lên đường.
Trời về chiều sương mù phủ xuống thành phố một màu trắng nhạt trông
trời đất như đang quyện vào nhau, phố xá thưa dần bước chân, sinh hoạt
còn lại là những quán ăn náo nhiệt, phòng trà ấm cúng và những quán café
trữ tình là nơi tiếp tục mở cửa để sưởi ấm những chiến binh trở về từ
mặt trận, tìm quên mệt mỏi, trút bỏ đau thương và xóa tan những hình ảnh
chết chóc. Pleiku đất đỏ sương mù không có gì quyến rũ nhưng bất cứ
người nào đã rời khỏi nơi đây đều mang theo trong lòng những kỷ niệm sâu
đậm, phải chăng là nhờ phố xá không xa nên phố tình thâm hay những
nàng thiếu nữ da trắng, má đỏ môi hồng, tóc em uớt và mắt em ướt nên em
mềm như mây chiều đông đã trói chặt bước chân người lãng tử. Pleiku,
thành phố lính, thành phố của những chàng trai khoác áo chiến binh một
khi rời khỏi đây đều vương vấn một mối tình.
Quang cũng không thoát khỏi thường tình của một chàng trai hai mươi lăm tuổi.
Từ khi gặp được hai người bạn, Quang không còn lang thang những ngày
cuối tuần, chàng tìm đến với Yên và Phúc, cả hai đang dạy ban văn chương
tại trường trung học. Phúc, một thi sĩ nổi tiếng, thường tổ chức những
buổi đọc thơ cuối tuần và trong dịp nầy, ánh mắt của một nữ sinh ban văn
chương đã hớp hồn chàng ngay trong buổi đầu gặp gỡ. Yên và Phúc cho
biết, nàng tên Dung, con của một công chức cao cấp của tỉnh. Dung ngây
thơ, trong sáng với mái tóc dài phủ xuống lưng, làn da trắng như tuyết,
mắt nâu màu hạt dẻ mở lớn, ngơ ngác như nai, đôi gò má núm đồng tiền lúc
nào cũng đỏ ửng và làn môi hồng cười lộ đôi hàm răng trắng… Nàng lãng
mạng yêu thơ, thích nhạc, cởi mở, nhưng nàng trong sáng quá. Đã là bạn
với Yên và Phúc xem như đứng vào hàng thầy cô hoặc chú bác. Đời binh
nghiệp, khoác chiếc áo trận nay đây mai đó, trên lưng vỏn vẹn chiến
balô, cuộc sống bấp bênh chưa biết thương tật sống chết bất chợt đến giờ
nào, nhiều lần tự vấn lương tâm nhưng Quang không thể tiến tới dù biết
Dung có thể ngã vào vòng tay Quang một khi chàng tỏ tình. Chàng đành ôm
mối tình câm và hy vọng một ngày nào đó
Ngày được lệnh di tản, thu xếp xong công việc Quang vội vã đến đón
Dung đi theo đoàn xe đơn vị rời Pleiku chạy xuống Quy Nhơn, nhưng đã
trễ, gia đình đã tự túc khởi hành từ lúc sáng sớm. Từ đó Quang mất hẳn
liên lạc với Dung, cho đến mùa thu năm 1978 Quang gặp lại nàng trong
trại tỵ nạn ở Mã lai. Đến lúc nầy Quang mới biết mặt cha mẹ Dung và
người em gái, cả nhà đối xử thật tốt với Quang nhưng đối với nàng hình
như đang bị một cái gì ngăn trở. Trao đổi bình thường Dung rất nhiệt
tình nhưng khi đề cập đến vấn đề tình cảm thì nàng lẩn tránh và không
bao giờ cho biết rõ lý do. Chừng sáu tháng sau, Quang được tòa lãnh sự
Mỹ cấp giấy nhập cảnh, lúc đến chào từ giã lần đầu tiên Dung ngã vào
người Quang nức nở khóc. Quang vỗ về an ủi và hứa qua đến Mỹ sẽ tìm đủ
mọi cách để sống gần nhau. Nhưng Dung chỉ lắc đầu từ chối và không một
lời giải thích gì thêm.
Dung không trả lời Quang mặc dù Dung đã nhận được gần hai chục lá thư
kể từ lúc Quang đặt chân lên đất Mỹ và sau đó cắt hẳn liên lạc với
Quang khi gia đình nàng lên đường định cư tại một nước thứ ba.
***
Sau ba năm vừa làm vừa học, Quang ra trường với mảnh bằng kỹ sư vi
tính và ổn định ngay với một chức vụ quan trọng trong công ty phần mềm
của người Mỹ. Sau đó một năm Quang kết hôn với Chi, con gái út của một
gia đình nổi tiếng giàu có từ trước, đến định cư giữa năm 1975. Chi tốt
nghiệp ngành địa ốc và được gia đình giúp vốn để mở một văn phòng lớn
tại quận Cam.
Một cặp vợ chồng thật lý tưởng và xứng đôi, Quang đẹp trai, cao lương
và được xã hội ưu đãi. Chi điều hành một hoạt động hái ra tiền một cách
dễ dàng. Họ có đời sống vật chất thật cao, hai ngôi nhà đáng giá cả
triệu, vợ chồng mỗi người một chiếc xe đua, chi tiêu không bao giờ tính
toán đến tiền bạc. Hai người kết hôn đã lâu nhưng vẫn chưa có con. Có
lần Quang đưa Chi đến một bệnh viện chuyên nghiệp sản khoa, ở đây bác sĩ
cho biết họ cần một thời gian theo dõi để biết nguyên nhân từ người vợ
hay do người chồng. Nghe qua, hai người đều cho rằng con cái chưa quan
trọng trong lúc nầy đối với một cặp vợ chồng trẻ, hơn nữa họ đang cần
thời giờ dành cho việc kiếm tiền quá dễ dàng và nhanh chóng. Nhìn bên
ngoài đôi vợ chồng sống thật đầm ấm hạnh phúc, nhưng đi sâu vào đời sống
riêng tư, cũng như gia đình khác, vẫn có những khúc mắc thầm kín. Chi,
con người của thực tế, suốt ngày chỉ có con số, tính toán lúc nào cũng
nằm sẵn trong đầu. Quang thì thờ ơ với tiền bạc, thường lái câu chuyện
qua thơ văn mỗi khi chuyện trò với vợ. Do đó đối thoại giữa hai người
thường đi vào bế tắc. Vì tôn trọng đời sống riêng tư của nhau, sau bữa
cơm tối, vợ theo dõi báo chí, thị trường địa ốc, tin tức vật giá trong
ngày. Quang một mình đọc sách nghe nhạc, đến chừng mệt mỏi hai người vào
phòng thì giấc ngủ giờ đó quyến rũ hơn những vấn đề khác. Hai người đều
quên rằng việc ái ân giữa vợ chồng cũng đòi hỏi có sự hòa hợp, hai
người phải tạo cơ hội và khuyến khích lẫn nhau để đi đến tận cùng của
yêu đương. Không thể một người sẵn sàng trong lúc người kia chưa chuẩn
bị.. Những trục trặc nho nhỏ đưa dần đến sự lạnh nhạt hay nhàm chán cuối
cùng đi đến quên lãng bổn phận vợ chồng.
Bận công việc, bận xem sách đọc báo, vào giường ngủ không cùng lúc
cùng giờ là những lý do đã tách rời đời sống vợ chồng Quang. Từ chỗ
không hòa hợp trong nhiều khía cạnh, việc gối chăn từ đó vắng dần nhưng
hai người vẫn một mực yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Giữa hai vợ
chồng chưa bao giờ lớn tiếng về bất cứ một bất đồng nhỏ nào nhưng những
khác biệt trong cuộc sống thường nhật cứ lớn dần trong im lặng.
Cho đến một ngày Quang tâm sự với Chi:
- Em à, cuộc sống chúng mình đầy đủ, tình yêu hai đứa trọn vẹn
nhưng anh vẫn thấy có một cái gì càng ngày càng ngăn cách chúng ta.
Chi đáp không suy nghĩ:
- Có lẽ đúng vậy, bên ngoài ai cũng ganh với vợ chồng mình đủ mọi
phương diện, nhưng giữa chúng ta có thật sự hạnh phúc hay không? Tình
yêu thuần túy chưa hẳn là điều kiện chính để tạo hạnh phúc mà phải có sự
hòa hợp trong cuộc sống chung đụng giữa vợ chồng.
- Anh đồng ý với em nên muốn cùng em hôm nay phân tách để chúng ta cùng tìm một lối thoát.
Chi hơi ngạc nhiên:
- Lối thoát gì?
- Anh nói lối thoát có nhiều khía cạnh: Tổ chức lại cuộc sống,
cho ra đời một đứa con, bỏ bớt những đam mê suy tư hay công việc cá nhân
để dành nhiều thời giờ cho nhau. Nếu những phương cách trên không thể
cứu vãn thì trả lại tự do ban đầu cho nhau.
Vài phút suy tư, Chi đặt hỏi lại:
- Nghĩa là nếu các giải pháp trên không đưa đến tiến bộ nào trong đời sống riêng tư chúng ta thì ly dị?
Quang gật đầu:
- Có thể như vậy, để trả lại sự tự do cho nhau còn hơn ràng buộc để gây đau khổ.
- Đồng ý với anh. Bây giờ theo ý anh, tổ chức lại cuộc sống như
thế nào? Suốt tuần hai đứa đi làm, về đến nhà chỉ còn lại chút thời giờ
lo ăn uống rồi chuẩn bị đi ngủ. Cuối tuần đi chợ mua sắm để chuẩn bị cho
tuần tới. Nếp sống Mỹ đã vạch cho chúng ta chương trình làm việc, sinh
hoạt, ăn ngủ như chiếc máy không thể thay đổi gì được ngoại trừ trường
hợp thất nghiệp hay đã nghỉ hưu.
- Em có nghĩ chúng ta nên có con?
- Em cũng muốn con, nhưng có lẽ chưa phải lúc nầy. Vả lại chưa
biết trường hợp của chúng ta thế nào, phải mất một thời gian khám nghiện
chữa trị mới biết. Còn phương cách thứ ba?
- Đời sống tinh thần rất quan trọng, không thể gạt qua một bên
hoặc từ bỏ hẵn trong cuộc sống phàm tục. Mỗi người cần phải có một chí
hướng, một đam mê, dù tốt hay xấu, mới thấy cuộc đời mình có ý nghĩa, từ
đó họ sẽ ham sống và hăng say trong công việc. Trong cuộc sống lứa đôi,
cũng khó buộc người bạn đời của mình phải dứt bỏ đam mê của họ nhất là
những đam mê hữu ích và vô hại.
Chi lơ lửng đặt câu hỏi:
- Nếu vậy, ly dị là giải pháp tốt nhất?
- Có thể như vậy, có nhiều lý do và hình thức ly dị đặc biệt cho mình.
- Lý do?
- Vì hai đứa mình vẫn thương yêu và kính trọng nhau, ly dị để trả lại, có thể tạm thời, tự do cho nhau.
- Sao gọi là tạm thời?
- Anh nghĩ rằng có thể một ngày nào đó, khi chim mỏi cánh hoặc
hai đứa đều nhận thấy sự cần thiết của nhau trong đời thì " châu về hiệp
phố ".
- Cũng có nghĩa là tình yêu cũng như thể xác con người, cần nghỉ
hè để lấy lại thăng bằng hay tân trang vô dầu mở kiểm tra kỹ thuật như
cái máy?
Quang cười lớn:
- Gián đoạn công vụ thì đúng hơn.
- Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng tại sao quan niệm như vậy?
- Tình yêu cũng như một món đồ, có thể nhàm chán và bị bỏ quên
nhưng một ngày nào đó bắt gặp lại, nó sẽ trở nên mới và quý giá. Con
người cũng thế, đã là của riêng và thường xuyên ở sát bên cạnh, đôi khi
mình không hoặc chưa biết giá trị thật của người bạn đồng hành. Hai
người cần phải cách xa một thời gian và phải va chạm những gì mình hằng
mơ tưởng, lúc đó mới thấy được cái đáng yêu và giá trị của những gì mình
đã có trong tay mà từ lâu chưa biết hay không biết đến.
- Như vậy ý anh muốn tình yêu chúng mình cần phải trải qua một
thời gian gián đoạn xem như thời kỳ thử thách mới có thể nhìn thấy giá
trị tiềm ẩn bên trong. Em đồng ý, nhưng nếu một trong hai nguời tìm được
một nguồn hạnh phúc mới?
Quang cười:
- Thì cầu chúc hạnh phúc cho nhau.
- Còn người kia?
- Không thể trở về bến cũ thì kiếm con đò khác. Đàng nào hai
người cũng tạo được hạnh phúc mới, như vậy vấn đề ly dị chính là một
giải pháp đẹp cho nhau trước một tình yêu vợ chồng gò bó không lối
thoát.
Chi im lặng một lúc rồi trở lại đề nghị của Quang:
- Anh nói hình thức ly dị đặc biệt là thế nào?
- Chắc em công nhận với anh, suốt trong thời gian chung sống giữa
chúng ta, tuy có những cách biệt nhưng chưa bao giờ gây gổ về chuyện
gia đạo, tiền bạc, cũng như cho đến giờ nầy chưa có một hình bóng người
nào trong đời sống tình cảm của anh cũng như của em. Như vậy chúng ta ly
dị trong sự hiểu biết và tình yêu thương.
- Nghĩa là?
- Ra tòa ly dị không tranh chấp, không phân chia tài sản và cũng
không quy trách nhiệm cho ai. Anh chỉ lấy lại ngôi nhà của anh cho mướn
và về đó ở.
- Viện cớ gì để xin ly dị?
- Trục trặc chăn gối. Đây là lý do hữu hiệu và nhanh chóng nhất.
***
Bạn bè đều nhận được lời mời dùng cơm thân mật tại nhà vợ chồng
Quang. Không người nào thắc mắc gì vì trong đám bạn bè của Quang cũng
như Chi đều có thói quen luân phiên dùng cơm tại nhà nầy hay nhà khác.
Nhưng hôm nay, khi tất cả đến đây họ nhận được ba chuyện lạ, số khách
mời đông hơn thường lệ trong đó có những người không quen thân lắm, các
món ăn đều được nhà hàng mang đến phục dịch và vợ chồng Quang ăn mặc
thật chỉnh tề như ngày đại lễ.
Mở đầu câu chuyện Vinh vào đề trước:
- Có gì lạ mà hôm nay ông bà trịnh trọng vậy?
Chi cười bí mật:
- Chút nữa sẽ biết, bây giờ cứ tự nhiên, hôm nay là ngày đại lễ.
Tất cả vào bàn vui vẽ với nhiều món ăn đúng như lời Chi vừa nói.
Cuối bữa tiệc, Quang đưa ra một thùng rượu champagne đã ướp lạnh, Chi
bưng chiếc bánh ba từng theo sau, Quang kéo Chi vào lòng :
- Hôm các bạn phải uống hết thùng rượu nầy mới được ra khỏi nhà. Ngày vui của hai vợ chồng tôi.
Tất cả vỗ tay chúc mừng. Có nhiều người lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vui tuyên bố ngay đi !
Chi rót rượu cười tươi:
- Phải qua xong một vòng rượu trước chúng tôi sẽ nói lý do sau.
Xong đợt rượu đầu tiên, Chi đứng dậy, Quang ép sát vào người và vòng tay qua lưng Chi, rồi trịnh trọng:
- Hôm nay là ngày chúng tôi chính thức ly dị với nhau !
Tất cả đều chưng hửng trước câu tuyên bố của vợ chồng Quang. Mọi
người để ly rượu xuống, căn phòng rộng lớn với trên hai chục người khách
hoàn toàn trở nên im lặng. Bỗng có tiếng trong nhóm khách:
- Đừng đùa, coi chừng xảy ra chuyện thật thì mệt lắm !
Chi tươi cười lặp lại:
- Đã suy nghĩ và bàn tính với nhau từ lâu, hôm nay chúng tôi quyết định mời các bạn đến đây dự lễ ly dị !
Vừa dứt lời Chi cởi chiếc nhẩn cưới trên ngón áp út và trao lại
cho Quang, đồng thời lấy trong bóp xách tay tờ phán quyết cho phép ly dị
của toàn án. Hai người quay lại ôm nhau hôn môi một cách nồng nàn thắm
thiết như nụ hôn lần đầu họ đã trao cho nhau ngày cưới.
Bây giờ thì khách mời ngẩn ngơ và không cách nào hiểu được hai
người đang diễn một hoạt cảnh gì. Các bà ngạc nhiên tột độ, miệng há
hốc, mắt nhìn không chớp vào hai vợ chồng Quang, trong lúc các ông vỗ
tay cổ võ.
Khi hai người buông nhau, Quang cười với khách:
- Đây là nụ hôn chia tay của tình vợ chồng tôi, có thể là vĩnh viễn và cũng có thể là…giai đoạn.
Kha đánh tan bầu không khí đang căng thẳng:
- Tại sao làm vậy? Chúng ta tất cả đều bạn thân, chúng tôi không hiểu, hai người có thể cho một vài giải thích.
Vợ chồng Quang đồng cười:
- Dĩ nhiên, chúng tôi không dấu gì, nhưng để chúng tôi trình bày
xong các bạn cứ đóng góp ý kiến. Tôi nhắc lại là đóng góp ý kiến cho vui
thôi chứ chúng tôi đã quyết định và chuyện đã rồi không thể quay lại.
Chưa ai có ý kiến gì, Chi trình bày trước:
- Chúng tôi ly dị vì yêu thương nhau thì đúng hơn. Ra tòa không
tranh chấp, không phân chia tài sản, vẫn quý mến nhau và có thể một
ngày nào đó sẽ quay trở lại sum hợp với nhau.
Từ ngạc nhiên nầy đến thắc mắc khác đã thúc đẩy khách mời tranh nhau
nhiều câu hỏi. Quang và Chi không che dấu một điều gì, hai người trình
bày những gì đã thảo luận và tính toán với nhau từ trước. Những lời giải
thích tuy chưa chấm dứt nhưng đã chia người nghe thành hai nhóm, các
ông đa số ủng hộ ngược lại các bà phần đông ra mặt chống đối. Nhưng dù
ủng hộ hay chống đối, trong tình cảnh nầy tất cả đều cảm thấy mùi vị
champagne quen thuộc bỗng trở nên đắng nghét ở trong cổ họng, họ được
mời đến để chứng kiến một đổ vỡ, không biết nên vui hay buồn cho hai
người bạn trước một quyết định quá mới và táo bạo.
***
Kể từ ngày ly dị, Quang trở thành người đàn ông độc thân vui tính,
quay về ngôi nhà cũ của chàng, cơm nước ngày hai bữa tại các tiệm ăn,
tối về đọc sách nghe nhạc đến khuya, nhiều lúc ngủ ngay tại phòng khách
hay trong phòng làm việc. Sáng dậy trễ, vừa đủ thời gian làm vệ sinh cá
nhân tối thiểu rồi vội vàng lái xe vào sở. Cuối tuần Quang không từ chối
bất cứ một cuộc họp mặt nào của bạn bè. Quang muốn tận hưởng lại những
giây phút tự do của một người đàn ông độc thân giàu có và đẹp trai. Đã
gần năm mươi tuổi nhưng trông Quang vẫn còn thật trẻ, mái tóc màu đen
nguyên thủy, thân mình cao lớn khỏe mạnh, việc làm tốt, nhà cao, xe đẹp.
Chàng đúng là mẫu người lý tưởng của hai thế hệ đàn bà, nhưng Quang
chưa nghĩ đến vấn đề đi thêm một bước.
Chi và Quang vẫn thường gặp nhau, trong quán ăn, các buổi dạ hội, các
lần họp mặt tại nhà bạn bè. Họ đối xử với nhau thân tình như hai người
bạn, ngồi chung một bàn, nhảy với nhau vài bản nhạc, từ giã ôm nhau hôn
như những người bạn thân… Chính lối đối xử với nhau sau nầy chứng tỏ cho
bạn bè những gì Quang và Chi đã nói ra trong ngày lễ ly dị.
Đã nhiều lần, bạn bè lợi dụng những bữa cơm thân mật hay những dịp
họp mặt để giới thiệu Quang một vài người bạn gái, nhưng Quang đã dứt
khoát báo trước rằng chưa phải lúc. Nhưng lần nầy Quang nhận đến dùng
cơm tối với một số bạn tại nhà vợ chồng Vinh để gặp Lan, một người đàn
bà chưa chồng, đã quá tuổi thanh xuân, rất đẹp, thùy mỵ và trí thức theo
lời giới thiệu của bà Vinh. Quang uống rượu vào hạng tồi nhất trong đám
bạn, nhưng mỗi khi đã uống thì uống tới lúc say gục ngay tại chỗ. Nhưng
chỉ cần một giấc ngủ vài giờ đồng hồ Quang sẽ trở lại tỉnh táo như
không có chuyện gì xảy ra.
Bữa cơm tối ngoài gia chủ, Quang và Lan còn bốn cặp khác, không ai lạ
ngoài những người bạn quen thuộc từ lâu. Hình như đã có sự sắp xếp ngầm
từ truớc, khi Quang đến Lan đã có mặt, tất cả đều ép Quang ngồi cạnh
Lan. Đúng như lời bà Vinh, Lan khoảng chừng ngoài ba mươi. Con gái đẹp,
thông minh ở tuổi nầy thường bị xếp vào loại cao số. Qua xã giao, Quang
phải đánh giá nàng thuộc hạng người có học và con nhà nề nếp, nhưng có
lẽ vì một lý do thầm kín nào đó nàng còn độc thân đến giờ nầy. Dù tự cho
mình cao giá, nhưng không một người con gái nào dại dột bỏ mất cơ hội
để kéo dài tuổi đời của mình thành gái lỡ thì, có lẽ vì lý do nầy Lan
nhận lời mau mắn khi bà Vinh đề nghị đến gặp Quang. Quang không muốn
đường đột đi vào đời tư của Lan chàng chỉ quanh co chuyện mưa nắng từ
đầu cho đến giữa bữa ăn thì nghe Lan than nhức đầu chóng mặt rồi ói mửa
ngay tại chỗ. Vợ chồng Kha cho biết nàng bị trúng gió, các bà đưa Lan
vào tạm phòng trong đánh gió xức dầu và đề nghị Quang đưa về nhưng chàng
ngại và từ chối để nhờ vợ chồng Kha đưa về tiện hơn.
Bữa cơm vừa xong thì Quang đã say mèm, nằm gục xuống bàn. Tất cả
không lạ gì chuyện say rượu của Quang, họ vực vào phòng ngủ để chàng ngủ
thoải mái đến sáng hôm sau.
***
- Dậy đi anh, uống làm gì quá mức để say không biết trời trăng gì cả.
Nghe giọng nói, Quang vừa tỉnh, biết có ai đang đắp nước đá trên
đầu, chàng mở mắt ra, một người con gái đang ngồi bên cạnh mỉm cười:
- Nhận ra em không?
Quang ú ớ:
- Cô là ai?
- Thùy Dung đây, anh nhớ lại xem.
Quang tỉnh hẳn, chàng ngồi dậy nhìn kỹ người con gái bên cạnh, đưa tay cầm lấy tay nàng:
- Thùy Dung, anh nhớ ra rồi. Hồi hôm sao đến trễ vậy.
- Đến thì anh đã say, em vào đây chờ anh tỉnh để đưa về. Đây là nhà anh chị Vinh.
Quang mang giày và cùng Dung mở cửa ra, gặp ngay Vinh đang ở phòng khách:
- Thôi chào, cô Dung đến đưa tôi về nhà. Cám ơn bữa cơm và gởi lời cám ơn chị giùm tôi.
Hai người ra xe, Dung dành tay lái và bảo Quang dựa đầu ra sau nghỉ.
- Em biết đường không? Quang hỏi.
Dung cười:
- Còn rành hơn anh nữa.
- Em từ tiểu ban nào đến mà bảo rành hơn anh?
- Ngay bên cạnh nhưng anh không biết.
- Tại sao không gặp anh?
- Vợ anh kềm bên cạnh ai dám đến !
Dung tự lái xe thật vững và rành đường như người địa phương.
Không cần hướng dẫn Dung vẫn về đến nhà bằng đường tắt. Đến nơi Dung cho
thẳng xe vào nhà chứa và đi ngay vào phòng khách, tắt hệ thống báo động
thông thạo như chính chủ nhà.
Treo chìa khoa lên vách tường, Dung bảo Quang:
- Anh tắm cho khỏe, người hôi mùi rượu em không chịu được.
Quang nghe lời như chiếc máy, tắm xong quay về phòng đã thấy Dung
đang ngồi ở phòng khách trên người đang mặc bộ đồ của Quang. Nàng đưa
tay gọi:
- Đến đây anh. Đi quá vội chưa mang theo đồ dùng, anh cho mượn tạm bộ đồ ngủ.
Quang không trả lời, ngồi xuống bên cạnh choàng tay qua ôm lấy Dung. Nàng gục đầu vào vai Quang thì thầm:
- Em chờ đợi giây phút nầy đã mấy chục năm.
Quang không còn nghe gì ngoài hơi thở dồn dập của hai người, chàng bồng Dung vào phòng
Đã lâu thiếu đàn bà và trong lúc không tự chủ được lòng, Quang đã
chiếm đoạt trinh tuyết của một người con gái, mặc dù nàng đã đến và tự
nguyện hiến dâng. Nhìn Dung đang ngủ yên, gương mặt trong sáng, đậm nét
thơ ngây tuổi học trò, chàng cảm thấy ân hận việc xâm phạm quá vội vã.
Quang cúi xuống hôn vào đôi môi đang hé mở:
- Không ngờ em còn con gái, anh xin lỗi và sẽ cưới em làm vợ.
Dung trở mình nhướng mắt nhìn Quang mĩm cười:
- Cám ơn anh, nhưng em không muốn ràng buộc.
- Anh đã ly dị với vợ anh.
- Em biết, nhưng em ao ước được sống với anh một thời gian thì em đã mãn nguyện.
Quang ngạc nhiên:
- Bây giờ đâu còn gì cản trở chúng ta. Tại sao?
- Nhưng em không thể, một ngày nào đó anh sẽ hiểu.
Hai người sống thật hạnh phúc như đôi vợ chồng trẻ mới cưới. Quang đi
làm, trưa trở về dùng cơm với Dung, tối hai người đi tiệm. Cuối tuần
Quang lấy máy bay lần lượt đưa Dung đi vòng quanh nước Mỹ. Trong dịp lễ
tạ ơn, chàng đã lấy những ngày nghỉ trong năm để đưa Dung trở lại Sàigòn
rồi cùng nhau lên Pleiku thăm thành phố thân yêu ngày trước. Suốt ngày
dạo phố, nghe nhạc phòng trà, ngồi quán café. Ngày cuối họ trở lại thăm
căn nhà xưa và ngôi trường cũ. Trước khi lên phi cơ vào Sàigòn, Dung yêu
cầu Quang đưa nàng đến thăm lần chót chiếc hồ lớn mà nàng gọi là Hồ
than thở mỗi khi nhắc đến những kỷ niệm Pleiku. Dịp nầy Quang đặt câu
hỏi:
- Sao em gọi là hồ than thở?
- Vì em thường ra đây một mình để nói chuyện với chính mình.
- Em đã than thở gì?
- Em đã nguyền sẽ yêu anh suốt đời. Cứ mỗi lần như vậy, em ném
xuống hồ một viên đá. Hãy nhìn kỹ, anh sẽ thấy ở dưới toàn là đá do em
liệng xuống.
- Em có biết hồ nầy sâu không? Người ta thường gọi là hồ không đáy mà.
- Biết, nhưng đá của em liệng xuống đến nay đã ngập đến mặt hồ !
Lời tỏ tình thật văn hoa và tha thiết, Quang sung sướng ôm chặt
Dung vào người hôn lên mái tóc và dìu nàng bước lên bờ. Trước khi lên
xe, hai người quay lại nhìn mặt hồ lần cuối, bỗng Dung đề nghị:
- Anh hãy ném xuống hồ một viên đá.
- Để làm gì em?
- Viên đá anh ném xuống sẽ nằm yên giữa hồ chung với hàng ngàn
hàng hàng vạn viên do em đã ném xuống, có nghĩa là em đã ôm được anh
vĩnh viễn trong lòng đúng theo ước nguyện từ ngày mới gặp và yêu anh.
Sau chuyến về từ Pleiku, Dung càng ngày càng tỏ ra buồn bã, không
còn những tiếng cười dòn tan mỗi lần trò chuyện. Quang ngày đêm gạn hỏi
nhưng Dung chỉ lắc đầu không trả lời. Cho đến một hôm nàng khóc suốt
đêm, Quang lo lắng ôm nàng vào lòng mơn trớn vỗ về. Cuối cùng nàng ngồi
dậy gục đầu vào vai Quang thổn thức:
- Đã đến lúc em phải xa anh.
Như trúng phải luồng điện Quang giật mình nhìn thẳng vào mắt Dung, hai tay lắc mạnh đôi vai, hỏi tới tấp :
- Tại sao? Tại sao? Anh đã làm gì em buồn?
Tiếng khóc của Dung càng lớn:
- Đã đến lúc em phải ra đi, một ngày nào đó anh sẽ hiễu.
- Không, anh muốn em nói ngay bây giờ.
- Không được anh, em không thể làm gì trong lúc nầy.
- Cho đến lúc nào?
- Khi anh đến thăm em thì anh sẽ hiểu.
Dung đưa ngón tay che miệng Quang:
- Đừng hỏi nhiều, em không có quyền tiết lộ bất cứ gì bây giờ.
- Ai cấm em?
- Bí mật.
Biết không thể đòi hỏi gì hơn một khi Dung đã dứt khoát, Quang thều thào:
- Anh sẽ đưa em về nhà.
- Em cho anh địa chỉ để đến thăm em sau.
Nói dứt câu, nàng đứng dậy lấy trong túi áo Quang cuốn sổ tay và ghi địa chỉ của nàng và dặn:
- Em đi rồi anh hãy mở ra xem sau.
Trước khi trời sáng, Dung quay qua ôm chặt lấy Quang:
- Yêu em lần cuối đi anh. Yêu thật nhiều, thật nồng nàn, thật say
đắm để em làm hành trang mang theo. Còn em, em sẽ để lại cho anh một
vết sẹo để đời.
Vừa dứt câu Dung hôn vào môi và mắt vào tai vào cổ Quang, cuối cùng
ghé răng cắn vào vai Quang hai cái thật mạnh rồi đứng dậy bước nhanh về
phía cửa. Quang chưa kịp phản ứng, chỉ kịp ú ớ vài câu và chạy theo ra
đến đường nhưng Dung đã đi xa.
***
Quang tỉnh dậy và ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn nằm ở tại nhà
Vinh. Chàng ngồi dậy định thần, vươn vai thở một hơi dài và cảm thấy
trong người khỏe hẳn. Không tin vào nhản quang của mình khi nhìn thấy đồ
vật trong phòng và những gì đã xảy ra, chàng thử bấm mạnh hai đầu ngón
tay cái và trỏ vào nhau, cảm thấy đau, chứng tỏ mình đang hoàn toàn tỉnh
táo. Bước xuống giường không kịp mang đôi giày, Quang mở cửa bước ra
phòng ăn, vợ chồng Vinh đang dùng điểm tâm, hai người vội để ly café
xuống reo lên:
- Chào anh Quang, tỉnh dậy đã khỏe hẳn chưa? Ngủ gì gần một tuần nay làm chúng tôi hết hồn.
Bây gờ đến lượt ngạc nhiên:
- Anh chị nói tôi ngủ?
- Vâng, anh ngủ ngon lành một tuần nay.
Quang lắc đầu:
- Không thể được, hoàn toàn không thể?
- Tại sao?
- Sau khi hết say, tôi đã về nhà gần cả năm nay mà !
Hai vợ chồng Vinh trố mắt nhìn Quang:
- Anh đã tỉnh hẳn chưa hay vẫn còn say ngủ?
Quang ngồi xuống cạnh hai vợ chồng:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Chúng tôi phải hỏi anh mới đúng.
Quang lấy ly café của Vinh uống một hơi:
- Tôi đã về nhà tôi ngay đêm hôm đó.
Vợ Vinh lắc đầu, Vinh nhìn Quang thương hại giải thích:
- Anh đã ngủ mê gần một tuần nay, chúng tôi sợ quá nên đã nhờ anh
Khoa đến bắt mạch, đo huyết áp cho anh nhiều lần nhưng sức khỏe của anh
thật hoàn toàn và ở trong trạng thái bình thường của một người khoẻ mạnh
đang ngủ say. Cuối cùng chúng tôi quyết định đưa anh vào bệnh viện, nằm
tại đây hai ngày. Sau khi khám tổng quát rồi qua chuyên khoa tâm thần,
các bác sĩ xác nhận anh ở trong tình trạng hôn mê nhưng không kiếm được
một triệu chứng lạ nào, chỉ cần vào nước biển để giữ thăng bằng điều hòa
cơ thể. Cuối cùng chúng tôi đưa anh về lại đây vì cần có người bên cạnh
chăm sóc. Khoa đến đây hai lần một ngày để trông chừng anh nhưng vẫ
không có chuyện gì xảy ra. Giấc ngủ thật yên lành, mặt mày tươi rói,
miệng lâu lâu mỉm cười nhưng đang trò chuyện cùng ai.
Quang vẫn lắc đầu:
- Tôi không tin chuyện xảy ra như vậy.
Vinh đưa tay chỉ tờ lịch treo tường:
- Nhìn kỹ và cố nhớ lại, tối thứ bảy tuần trước, sinh nhật vợ tôi là
ngày 9 tháng 4, anh và một số anh em đến đây ăn cơm với chúng tôi, hôm
nay là 16 tháng 4, nghĩa là đúng một tuần, làm gì có chuyện một năm.
Vợ Vinh hỏi lại:
- Anh nói anh đã tỉnh lại và về nhà, bây giờ giải thích cho chúng tôi.
Quang vẫn một mực:
- Đồng ý hôm sinh nhật chị Vinh, tôi say thật đến ngã gục xuống
bàn chẳng hay biết trời trăng gì cả. Nhưng sau đó, chính cô Dung đến và
đưa tôi về nhà.
Vinh trả lời:
- Cô Dung nào, hôm đó chẳng có ai tên Dung. Ngoài những cặp vợ
chồng bạn bè anh đều quen biết, chỉ có cô Lan là người chúng tôi muốn
giới thiệu với anh. Nhưng cô Lan trúng gió ói mửa, vợ chồng anh Khoa đã
đưa cô ta về. Sau đó không còn một người lạ nào trong nhà ngoài những
người bạn thân của chúng ta.
- Chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với anh chị kể.
Vợ Vinh ghé tai chồng nói nhỏ:
- Có thể anh Quang bị ám ảnh một chuyện gì, bây giờ thì nên gởi anh đến một bác sĩ tâm thần.
Quang đáp ngay:
- Tôi thật tỉnh táo và sáng suốt nói chuyện với anh chị, không cần bác sĩ.
- Được anh kể chúng tôi nghe chuyện của anh.
Quang chậm rãi:
- Sau khi gục tại chỗ, tôi vẫn còn nhận định được anh chị và mấy
anh em đưa vào phòng, cởi giày, áo ngoài và đặt nằm trên giường sau đó
chị thoa dầu gió cho tôi. Chừng nửa tiếng sau thì Dung xuất hiện, nàng
xin lỗi đến trễ và xin phép anh chị đưa tôi về nhà. Lúc đầu anh chị
ngại, nhưng sau nhiều lần giải thích, anh chị đồng ý để Dung đưa về nhà
tôi. Chính nàng lái xe tôi và dìu tôi vào nhà một cách an toàn. Dung đã ở
lại với tôi, nối lại mối tình đầu thật trọn vẹn với nhau gần một năm.
Sau đó chúng buộc lòng phải chia tay để nàng trở về nhà.
Vợ chồng Vinh không thể tin vào những lời Quang vừa thốt ra, Vợ Vinh vẫn ôn tồn:
- Anh bị một chuyện gì ám ảnh nặng.
Vinh ngăn vợ:
- Khoan kết luận vội vã như vậy, bây giờ xin anh Quang nói rõ thêm về cô Dung được không?
- Được, chuyện đơn giản như thế nầy. Tôi và Dung quen nhau tại
Pleiku, nhưng thật sự chưa ai mở lời nói chuyện yêu đương trước. Pleiku
mất, chúng tôi mỗi người di tản xuống Quy Nhơn. Ba năm sau kể từ ngày
mất nước, tôi vào Sàigòn và vượt biên bằng đường biển. Tình cờ gặp lại
nhau trong trại tị nạn Mãlai, lần nầy tôi tỏ tình trước, Dung vẫn vui vẽ
nhưng không đáp lại tình yêu của tôi. Sau đó tôi đi Mỹ và mất hẳn liên
lạc với Dung cho đến bây giờ không.
Vinh trầm ngâm giây lát:
- Như vậy chẳng có gì quan tâm cũng không phải vấn đề tâm thần.
Chỉ là giấc mộng bình thường. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, anh ngủ say một
giấc dài mặc dù đã nhiều lần đánh thức bằng đủ mọi hình thức, di chuyển
vào bệnh viện, trải qua nhiều gian đoạn khám nghiệm mà anh vẫn không hay
biết.
- Đối với tôi là một thời gian dài, chúng tôi sống trọn vẹn cho nhau như đôi vợ chồng mới cưới trong căn nhà thân yêu của tôi.
Vợ Vinh không tài nào hiểu được những lời Quang vừa trình bày:
- Anh có vết tích nào chứng minh những lời anh nói:
- Có chứ.
Quang rút trong tui quần cuốn sổ tay ra:
- Chính Dung đã tự tay biên địa chỉ của nàng vào đây.
Vừa nói Quang lật trang chữ D ra đưa cho hai vợ chồng xem, ở gần
cuối trang giấy, ba giòng chữ đậm nét rõ ràng và bay bướm của một người
đàn bà: Nguyễn Thùy Dung,đường Södertälje, Thụy Điển. Vinh nhìn Quang dò
xét:
- Thật không hay địa chỉ cô nào trước đây?
Quang sực nhớ ra, hớn hở:
- Còn đây hãy xem. Chính Dung đã cắn vào vai tôi mấy lần, nàng nói để sẹo bắt tôi phải nhớ nàng suốt đời.
Vừa nói Quang vừa mở nút áo chemise xuống, rút cánh tay phải ra ngoài
đưa ra trước mặt vợ chồng Vinh. Đúng là những vết răng đều đặn và nhỏ
nhắn của một người đàn bà đã cắn vào vai, còn lộ nguyên hình các dấu
răng ứ máu bầm. Vợ Vinh bắt đầu mất bình tĩnh, vì Quang đã ngủ say một
tuần, vợ chồng bà theo sát một bên làm sao những vết cắn có thể xuất
hiện trên thân thể của Quang. Đến chừng bà Vinh phát hiện ra những vết
son môi còn dính trên cổ, ngay dưới hai trái tai của Quang, thì hai tay
bắt đầu run bà chỉ ngay cho chồng:
- Anh xem nầy.
Vinh đã nhìn tận mắt dấu răng và các vết son còn tươi, chưa xác định được sự việc thì Quang tiếp:
- Nàng khóc suốt đêm qua, hôn và cắn tôi nhiều lần trước khi chia tay.
Quang rút trong túi ra chiếc khăn tay còn ẩm và tiếp tục:
- Nước mắt nàng ướt cả chiếc khăn, anh chị xem đây !
Hai vợ chồng Vinh không còn gì để hỏi thêm, tin chuyện hoang
đường thì chưa chắc nhưng nghi ngờ những lời Quang thì không thể được.
Chính hai vợ chồng là người ở sát bên cạnh Quang từ ba ngày nay sau khi
Quang trở về từ bệnh viện. Chỉ một mình Kha là người đàn ông duy nhất
đến chăm sóc. Vết cắn, môi son và nước mắt trong khăn tay là những chứng
thật không thể giải thích.
Vinh đặt câu hỏi:
- Anh định đi tìm nàng?
- Vâng, tôi sẽ lấy thêm ngày nghỉ để qua Thụy Điển một tuần lễ.
***
Södertälje là một thành phố nhỏ nằm về phía nam Stockholm chừng hơn
một giờ xe hơi. Quang đưa tấm giấy ghi địa chỉ Dung cho người tài xế
taxi xong, Quang dựa đầu vào nệm sau nhắm mắt ngủ vì quá mệt sau mười
bốn giờ bay. Quang không báo tin trước mục đích dành cho Dung một ngạc
nhiên lớn. Đang dật dờ ngủ thì taxi dừng ngay trước một chiếc cổng lớn,
Quang vừa bước xuống lại vội mở cửa lên trở lại và hỏi người tài xế:
- Sao ông đưa tôi đến nghĩa trang?
- Thì đúng theo địa chỉ trong giấy.
Người tài xế đưa tờ giấy lại cho Quang, chàng giật mình so lại địa
chỉ tại chỗ thì đây đúng là địa chỉ của nghĩa trang thành phố. Thân mình
tay chân chàng tự nhiên đồng loạt nổi da gà, nhưng chính tình yêu đã
biến đổi sự sợ hải thành một động lực giúp chàng bình tĩnh và can đảm,
mạnh dạn tiến vào bên trong tìm mộ Dung, vì nghĩ rằng nàng đã chết và
xác thân đang an giấc tại nơi đây.
Người quản lý nghĩa trang đưa Quang qua nhiều lối đi cuối cùng đến
trước một ngôi mộ. Bức ảnh in trên bia đá rất rõ nét, hình một người
con gái chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt trong sáng, mái tóc dài với nụ
cười hồn nhiên của tuổi thanh xuân. Bên dưới bức ảnh hai hàng chữ khắc
sâu trong bia đá, Cô Nguyễn Thùy Dung, sinh ngày 21 tháng 5 năm 1954 tại
Pleiku Việt Nam, tử ngày 19 tháng sáu năm 1982 tại Södertälje Thụy
Điển.
Ngồi bất động trước mộ Dung, một người đàn ông dù bản lãnh nhưng
Quang không thể cầm được những giọt nước mắt đang chảy dài xuống má.
Những hình ảnh ngây thơ trong sáng ngày đầu gặp gở tại Pleiku, kế đến,
gương mặt phiền muộn ưu tư trên đất Mã lai cũng như cảnh âu yếm mặn nồng
của Dung đã mang lại cho Quang trong ngày tái ngộ tại Mỹ đều lần lượt
hiện về trước mắt Quang. Dung vẫn là người con gái ngày xưa, nàng đã giữ
nguyên vẹn mối tình đầu và tuyết trinh của thân xác để hiến dâng cho
chàng dù âm dương cách biệt. Thân xác nàng nằm đây, nhưng có lẽ hai mươi
ba năm qua linh hồn nàng đã dài công tu luyện, mong hoàn tục một thời
gian, để được phép trở về dương thế cho trọn tình với Quang. Nhìn gương
mặt, nụ cười trên bức hình, Quang nghĩ rằng giờ đây chắc nàng đã toại
nguyện.
Quay ra ngoài mua bó hồng thật lớn, trở lại đặt ngay ngắn, cúi xuống hôn trên phần mộ và bức ảnh:
- Anh sẽ trở lại với em.
***
Người quản lý nghĩa trang cho Quang danh tánh và địa chỉ thân nhân
của Dung. Nhìn thấy tên của một người đàn ông, Quang khựng lại giây lát,
nhưng đã quyết tâm tìm hiểu Dung, chàng nhất quyết đi taxi đến.
Vừa bấm chuông xong, một người đàn bà còn trung niên ra mở cửa e ngại hỏi bằng tiếng Thụy Điển:
- Thưa ông ông kiếm ai?
Quang không hiểu gì, chàng nói ngay tiếng Việt:
- Thưa bà, bà là người Việt nam?
Hai mắt người đàn bà sáng lên, vồn vã hỏi ngay:
- Thưa, ông cần gì? Tôi là người Việt.
- Tôi tên Quang từ xa đến, xin lỗi bà tên Nghĩa?
- Nghĩa là tên chồng tôi.
Quang ấp úng:
- Xin lỗi bà, bà có một thân nhân tên Thùy Dung an táng trong nghĩa địa thành phố
Bà Nghĩa nhìn Quang, dè dặt trả lời:
- Đó là chị tôi nhưng liên hệ gì với ông.
Quang mừng ra mặt, một lần nữa chàng lặp lại:
- Tôi tên Quang, quen với Thùy Dung cách đây trên ba chục năm tại Pleiku.
Bà Nghĩa mừng rở reo lên:
- A tôi nhớ ra rồi. Mời ông vào nhà.
Vừa dẫn khách vào vừa nói:
- Tôi tên Trang, em gái của Thùy Dung. Lúc chị tôi còn sống lúc
nào cũng nhắc đến ông. Nghe mãi tên nên đã nhập tâm, tôi làm sao quên
được nhưng lâu quá thú thực không nhìn ra người.
Vừa ngồi xuống ghế, Quang vội vào đề:
- Xin bà vui lòng cho tôi biết rõ về Dung.
- Dĩ nhiên, tôi sẽ kể rõ cuộc đời của chị tôi vì đây cũng là ý
nguyện của người quá cố. Đã từ lâu tôi ao ước gặp ông nhưng chim trời cá
biển biết đâu mà tìm. Nay có lẽ duyên số của chị tôi vẫn còn nên đã đẫy
đưa ông từ xa đến. Chuyện còn dài, ông ở lại đây với vợ chồng tôi vài
bữa. Bây giờ dùng café cho ấm lòng, chồng tôi cũng sắp về đến.
- Cám ơn bà cứ để tôi tự nhiên.
Bà Nghĩa cười:
- Ông là người tình muôn thuở của chị tôi, xem như trong nhà, xin
gọi nhau bằng anh em có lẽ thân mật hơn và chắc chắn chị tôi sẽ vui
lòng.
- Vâng, nếu ông bà cho phép.
Trang ngồi xuống đối diện với Quang:
- Anh từ đâu đến và tại sao kiếm ra chúng em dễ dàng vậy?
- Chính Thùy Dung cho anh địa chỉ, nhưng địa chỉ của nghĩa trang chứ không phải ở đây.
Đến lượt Trang ngạc nhiên tột độ. Hai mắt mở lớn, miệng ấp úng:
- Không thể, không thể…chị em chết đã hai mươi ba năm. Ngoài vợ
chồng và hai đứa con em không còn một ai quen thân với Dung cũng như
biết được phần mộ của chị em. Trước khi đến Thụy Điển anh đã liên lạc
thăm dò đường sá?
- Không, anh tưởng Thùy Dung còn sống, căn cứ theo địa chỉ đã cho, anh đến Stockholm và dùng taxi đến thành phố nầy.
- Taxi đưa anh đến ngay nghĩa trang?
- Đúng như vậy, anh ngập ngừng vài giây nhưng sau đó anh tin là sự thật.
- Anh cho biết rõ thêm.
- Anh đã gặp Dung, sống hạnh phúc với nhau gần một năm trời tại Mỹ, nhưng bạn bè cho biết thì thời gian khoảng chừng một tuần.
- Em chưa hiểu !
- Trong một cơn ngủ say kéo dài một tuần, Thùy Dung đã về chung
sống với anh. Trước khi chia tay nàng đã ghi lại địa chỉ trong cuốn sổ
tay của anh.
Trang với giọng run run:
- Anh cho em xem cuốn sổ.
Nhìn vào, sắc mặt Trang biến đổi, Trang đứng dậy lấy tập thơ biên
tay đưa cho Quang xem, đúng một tuồng chữ không sai một nét nhỏ nào.
Ông Nghĩa mở cửa bước vào, sau lời giới thiệu, ông mở lời trước:
- Anh đã đến đúng theo ước nguyện của người quá cố. Dung đã trối với vợ chồng em trước khi nhắm mắt.
- Qua đây hoàn toàn do sự hướng dẫn của Thùy Dung, có lẽ còn những bí ẫn nào đó Dung đã nhắn lại với anh?
- Chuyện còn dài, anh phải ở lại đây vài ngày.
Nghĩa dành làm bếp để vợ nói chuyện với Quang. Trao cho Quang cuốn album hình xong Trang bắt đầu vào chuyện kể:
- Chị Thùy Dung đã phải lòng anh trong những lần đầu gặp gỡ tại
nhà cô giáo Yến. Hồi đó mặc dù em còn nhỏ nhưng cũng nhận biết anh cũng
yêu chị em, nhưng tại sao không chịu tỏ tình và giữ im lặng để chị em
phải đau khổ với mối tình câm. Em còn thuộc bốn câu thơ chị thường đọc
cho em nghe:
Chỉ cần một tiếng Yêu
Ngày xưa em vẫn đợi
Tiếc gì anh không nói
Để mất nhau suốt đời
Uống xong hớp trà, Trang tiếp:
- Rồi quả đất tròn, chị Dung gặp lại anh trong trại tị nạn. Đây
là thời gian thuận lợi nhất để hai người kết hợp nhưng chị em đã đau khổ
chạy trốn mối tình tha thiết của anh. Sau khi anh lên đường định cư,
Chị Dung ốm nặng nằm bất động một chỗ cả tuần lễ. Thế rồi một buổi tối
trước khi ngủ, chị Dung cho em xem một tập thơ, trước khi đốt thành tro
và rải xuống biển, gồm nhiều bài thơ tình chị viết riêng cho anh và cho
mối tình câm của chị.
Quang xin phép hỏi:
- Anh không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trong thời gian còn ở
trong trại tị nạn, anh đã nhiều lần tỏ tình và ước ao kết hôn với chị em
trước ngày lên đường đến nước thứ ba. Em có biết lý do tại sao chị em
vẫn một mực từ chối không?
Trang kể tiếp qua nước mắt:
- Bây giờ em mới có dịp trình bày với anh. Sau khi thi xong phần hai
tú tài, chị Dung tự nhiên bị bệnh nhức đầu kinh niên. Cha mẹ em đã chạy
chữa khắp nơi nhưng các bác sĩ không kiếm ra bệnh chứng. Cuối cùng phải
vào tận Sàigòn nhờ các bác sĩ nước ngoài chữa trị, ở đây khám phá ra chị
Dung bị chứng ung thư hệ thần kinh nảo bộ. Dù với các phương tiện tối
tân nhưng các bác sĩ phải đành khoanh tay, không thể giải phẫu để lấy
cục bứu ra. Họ cho hay việc giải phẫu chưa biết kết quả đi đến đâu nhưng
trước mắt, may mắn lắm thì nạn nhân sẽ sống sót nhưng toàn thân bất
toại, nếu rủi ro thì không cứu được mạng người. Lúc đầu gia đình dấu kín
chuyện nầy nhưng cuối cùng chị Dung cũng biết. Từ đó chị ít trò chuyện
và không tiếp xúc với bất cứ ai…Cho đến một ngày gặp lại anh trong trại
tị nạn. Điều nầy cũng đủ để giải thích thái độ chị Dung đối với anh
trong thời gian nầy. Ba tháng sau ngày anh lên đường qua Mỹ, phái đoàn
Thụy Điển đến Mãlai và chỉ nhận người tị nạn thuộc diện nhân đạo, nghĩa
là họ chỉ nhận những gia đình có người đang mang trong người chứng bệnh
nan y để đưa về Thụy Điển chữa trị. Gia đình em quá mừng, hy vọng cơ hội
duy nhất để dành lại mạng sống của chị Dung đang tàn dần theo thời
gian. Nhưng số trời đã định, ở đây cho biết ngày ra đi của chị Dung gần
kề, họ khuyên gia đình nên làm những gì vui lòng cho người xấu số trong
những ngày còn lại. Chị ra đi một cách nhẹ nhàng không đau đớn, trước
khi nhắm mắt chị Dung còn tỉnh táo nói nhỏ với vợ chồng em, hãy cố gắng
tìm và chuyển lại anh thông điệp cuối cùng của chị: Dung vẫn một đời
yêu anh.
Nghĩa muốn tạm ngưng câu chuyện tại đây, xen vào hỏi Quang:
- Xin lỗi, chưa hỏi gì về anh. Gia đình, công việc ra sao?
- Anh đã li dị, không con cái và còn tiếp tục đi làm. Thế còn hai bác?
Trang cho biết:
- Cha mẹ em đã qua đời, hiện giờ chỉ còn vợ chồng em và hai đứa con. Chúng nó đã lớn và có gia đình.
Suy nghĩ một hồi, Quang đề nghị:
- Anh đề nghị hai em việc nầy, xem có tiện không?
- Anh cứ nói.
- Anh muốn xin phép hai em cho anh được đưa hài cốt chị Dung về Mỹ.
Một đề nghị ngoài dự đoán, vợ chồng Nghĩa nhìn nhau không ai lên tiếng trước. Quang giải thích thêm:
- Anh cũng độc thân không còn ai ràng buộc trong cuộc sống cũng
như tình cảm. Anh muốn mang đưa Dung về ở gần anh. Mỗi năm hai em có dịp
qua thăm như vậy cũng tiện.
Nghĩa nhường lời cho Trang:
- Em nghĩ thế nào?
Trang đáp trong do dự:
- Nằm ở đây có cha có mẹ đường nào cũng ấm cúng hơn.
Quang thuyết phục:
- Dù chưa giao ước cưới hỏi, nhưng ý nguyện của Dung muốn được
sống bên anh. Kiếp nầy đã dở dang, âm dương có cách trở nhưng tình yêu
không ai có thể ngăn cản một người sống yêu thương một người chết bên
kia thế giới. Sự cách biệt thể xác đâu ảnh hưởng đến tình yêu trong tâm
hồn. Anh muốn cùng Dung ngày đêm có nhau, như tình cảm của một người
chồng trung thành vĩnh viễn với vợ mặc dù nàng đã chết.
Trang yên lặng, một lúc sau nàng đáp:
- Nếu anh đã nặng tình với chị Dung thì em đành nghe theo. Ngày
mai chúng ta nghiên cứu việc bốc mộ. Dù hơn hai mươi ba năm, em nghĩ
xương cốt vẫn còn nguyên. Vậy anh muốn hỏa thiêu một lần nữa để anh đưa
về dễ dàng không?
- Được vậy rất tốt cho việc di chuyển và vấn đề vệ sinh cũng như kiểm soát hải quan.
Trước khi chia tay về phòng, Trang trao cho Quang một hộp giấy:
- Chiếp hộp nầy chị Dung dặn em, một ngày nào tìm được anh thì trao tận tay. Em chưa bao giờ mở ra xem.
- Quang cám ơn đem hộp giấy vào phòng ngủ.
***
Một ngày sau khi trở lại Mỹ, Quang tìm đến một nhà điêu khắc và
nắn tượng nổi tiếng tại Los Angeles để đặt làm một pho tượng bán thân
bằng thạch cao. Chàng đưa bức ảnh bán thân của Thùy Dung và đề nghị nhà
nghệ sĩ cố gắng làm thế nào để khuôn mặt phải có hồn và giống y theo bức
ảnh, kích thước đúng với vóc dáng thật của một người con gái Á Châu.
Quang còn đề nghị khoét một lỗ ở phần sau lưng pho tượng để có thể đặt
vào đó chiếc bình nhỏ đựng tro của người quá cố. Chừng mười ngày sau
Quang đem bình đựng tro đến yêu cầu để vào sau lưng và niêm kín pho
tượng.
Quang sửa sang phòng làm việc của chàng thành phòng riêng dành
cho Dung thật đầy đủ tiện nghi. Pho tượng thạch cao được trang trọng để
trên một bệ cao đối diện với bàn làm việc. Phía dưới chân tượng chưng
bức ảnh bán thân, tập nhật ký và cuốn băng nhựa do chính Dung tự thu
tiếng nói và hai bài hát: Còn một chút gì để nhớ để quên và Kiếp nào có
yêu nhau. Hằng ngày sau giờ tan sở về đến nhà, việc trước tiên Quang vào
phòng trò chuyện với Dung, nghe lại giọng nói và hai bài hát. Mỗi lần
trò chuyện Quang đều thấy Dung hiện về với mình. Mặt pho tượng đổi sắc,
sống động như Dung đang gồi trước mặt, hai má ửng hồng, ánh mắt linh
động, miệng mĩm cười chia xẻ buồn vui với chàng. Từ đó Quang không còn
tha thiết với bạn bè, ít lui tới với ai và từ chối luôn những viếng thăm
của khách dù quen hay lạ. Xong công việc ở sở vội quay về nhà và suốt
ngày sống âm thầm với nguồn hạnh phúc riêng tư. Cuộc đời của Quang bây
giờ chỉ sống với hình bóng mờ ảo của Dung và hai bài hát phát ra từ cuốn
băng nhựa.
***
Vào một buổi tối mùa thu, trên đường về chàng ghé qua siêu thị
mua chai champagne và ổ bánh để kỷ niệm một năm chung sống với Dung.
Nhưng về đến nhà, mở cửa vào chàng không còn nghe tiếng hát quen thuộc
đón chàng như thường lệ. Quang chạy ngay vào phòng Dung, nhìn pho tượng,
chàng thấy Dung bây giờ chỉ là một khối thạch cao vô tri giác, khuôn
mặt không còn sống động, ánh mắt hết long lanh và nụ cười đã cũng tắt
hẳn. Chàng với tay lấy cuốn băng nhựa để vào máy, không còn nghe tiếng
nói Dung cũng như tiếng hát thường lệ. Lấy cuốn băng nhựa ra, hàng chữ
của Dung ghi trên đó vẫn còn, Quang thử lại một lần nữa bằng dàn máy
ngoài phòng khách nhưng không còn một âm thanh nào khác, cuốn băng nhựa
đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Quang quay trở lại phòng Dung, lên tiếng hỏi
nhiều lần nhưng chung quanh chàng không một tiếng động.
***
Quang nằm vật ra giường thì điện thoại đổ chuông. Không buồn nhấc
máy, vì đã từ lâu, điện thọai đối với chàng chỉ dùng để gọi mỗi khi cần
thiết mà thôi, chưa lần nào nhấc máy trả lời kể từ ngày rời Thụy Điển.
Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông đến hơn năm phút, Quang miễn
cưỡng nhấc lên:
- Alô, tôi nghe !
Đầu giây kia tiếng nói quen thuộc của Chi:
- Anh khỏe không, em đây.
Quang trả lời nhát gừng:
- Có gì cứ nói nhanh, anh đang bận.
Giọng Chi nhỏ nhẹ:
- Mời anh dùng cơm tối được không?
- Anh đang có chuyện buồn
- Em biết !
Quang định cúp máy, tiếng Chi úp mở ở đầu giây:
- Đi ăn cơm với em thì chuyện gì đâu cũng vào đó.
- Ô hay, chuyện riêng tư của anh, em xen vào làm gì?
- Để giải quyết cho anh !
Quang bực tức:
- Nói đi.
Chuyện dài lắm, anh không muốn đi ăn với em, nhưng muốn
nghe em nói bây giờ không?
- Được nhưng vắn tắt trong vài ba câu.
Đường giây kia Chi cười:
- Cô vợ ma bỏ rồi phải không?
Quang nghe đến lạnh xương sống, ngồi bật dậy hai tay run run giữ
chặt ống nói, chàng giật mình không hiểu vì sao Chi biết được chuyện vừa
xãy ra chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Quang lắp bắp:
- Làm làm sao Chi biết?
- Hôm qua cô ta báo mộng cho em.
Quang hỏi dồn:
- Rồi sao nữa nói tiếp đi.
- Đêm qua em không ngủ được, đến gần sáng vừa chập chờn nửa tỉnh nửa
mê, em thấy một người đàn bà, một cô gái thì đúng hơn, xưng tên là Thùy
Dung đến ngồi ngay đầu giường ngỏ ý muốn nói chuyện với em. Cô cho hay
nợ tình của cô ta đối với anh đã chấm dứt và yêu cầu em nối lại tình vợ
chồng với anh để cô ta yên lòng ra đi. Chuyện đại khái có thế.
Quang năn nỉ:
- Em có thể cho anh biết rõ thêm?
- Em đã đặt nhiều câu hỏi và được trả lời đầy đủ. Cô ta cho biết
yêu anh từ tuổi mười tám nhưng vì một chứng bệnh nan y không thể chung
sống với anh và đã qua đời hai mươi ba năm nhưng hồn nàng vẫn theo sát
bên anh như hình với bóng. Chuyện ly dị giữa anh và em do chính cô ta
xếp đặt, xui khiến để hai đứa mình phải tạm chia tay trong một thời
gian. Tiếp đó vì không muốn anh rơi vào tay một người khác, nàng đã phá
đám việc giới thiệu cô Lan cho anh tại nhà ông bà Vinh. Dung đã xin lỗi
em vì muốn dành anh làm của riêng để yêu và được yêu như lời nguyền. Bây
giờ thì thời hạn đã hết cô Dung phải trở về với cát bụi.
- Tại sao Dung yêu cầu em trở lại đời sống vợ chồng với anh?
- Cô ta yêu anh, không muốn anh cô đơn trong lúc tuổi đã hai phần
ba đời người. Cô Dung cho em hay, anh là một người chồng hiếm có trên
đời, sức khỏe rất tốt không thể sống thiếu đàn bà.
- Chỉ yêu cầu đơn giản vậy thôi?
- Cô Dung hứa sẽ nhồi đắp hạnh phúc cho hai đứa mình, không còn
quấy rối tạo ra những xung khắc cách biệt, nhàm chán trong việc sống
chung, nhất là hạnh phúc gối chăn như trước kia nữa. Bây giờ anh nghĩ
thế nào?
- Cho anh một thời gian.
Chi dứt khoát:
- Không còn chần chờ nữa, em sẽ trở lại sống với anh và chấp nhận
sự hiện diện của Dung giữa chúng ta như một vị thần hộ mạng để bảo vệ
tình yêu hai đứa mình.
Đinh Lâm Thanh