Wednesday, October 12, 2011

GIẬN NHAU

Thái Phương

Nàng giận chồng lắm dù biết chàng không có lỗi. Phụ nữ, nhiều khi biết chồng không có lỗi mà vẫn cứ phải giận để lần sau chàng... chừa đi, trường hợp như vậy đừng tái diễn nữa. Câu chuyện vắn tắt như thế này : tối nay, hai vợ chồng và u Năm đang sắp sửa ngồi vào bàn ăn cơm dưới nhà bếp thì có khách. Chàng bật đèn phòng ngoài, mời khách ngồi vào xa lông, u Năm rót nước. Biết khách là cô Vân, một ngồi khá quen với cả hai vợ chồng nên tự tay nàng bưng nước ra.

- Anh chị sắp xơi cơm?
- Dạ, thưa không, chúng tôi thường dùng bữa muộn.

Chàng đưa mắt thoáng nhìn trộm nàng. Tại sao nàng lại trả lời như thế? Cô Vân nói chuyện dai lắm, mỗi lần đến chơi cô ngồi lâu lắm, chàng rất sợ. "Tôi ngày trước cứ bị bà cụ la đi đâu là mất cả bữa, chê chán không buồn đứng dậy". Tại sao lại "ngày trước"? Bây giờ cũng thế chứ đâu phải chỉ ngày trước? Chao ôi, con gái, biết mình có tật ngồi dai mà sao lại không chịu sửa? Chàng nhớ ngày xưa, chàng quen và định lấy một cô bạn đồng nghiệp, hai bên rủ nhau di chơi lần đầu tiên, chàng đón nàng ở ga xe lửa. Ôi cha, từ lúc bước chân xuống xe cho tới khi long đong trên chợ Bến Thành, nàng nói như cái máy, nói nhiều đến nỗi chính nàng cũng biết rằng mình có tật nói nhiều : "Sao, anh sợ Hoàng nói nhiều không? Ở nhà bà cụ cứ rầy, bảo đi đâu phải nói in ít để người ta nghe khỏi chán cái lỗ tai mà Hoàng giữ không nổi". Lời nói thì cũng giống như những viên ngọc. Ngay cả ngọc nữa, nếu nó vừa đủ thì quý, nhiều quá hóa nhàm. Bây giờ, cô Vân mắc tật ngồi dai, mỗi lần cô đến là chàng thấy sợ : sợ những khoảng trống nhàm chán kéo dài ê chề cho cả chủ lẫn khách.

- Này em, nếu em đói thì em với u Năm dùng cơm trước đi.
- Ủa, thế anh chị chưa ăn cơm?
- Vâng, chúng tôi ăn hơi muộn.
- Vậy Vân phải về cho anh chị dùng cơm kẻo trễ.
- Dạ được, không sao, chúng tôi ăn muộn một chút cũng được. Mời chị dùng nước.
- Vâng, cám ơn chị.

Cô Vân bưng tách chiêu một chút nước trà sau đó kể sang chuyện gần nhà cô có cái đám cưới, thời buổi này mà chú rể áo dài khăn đóng giống như Thanh Ðiền trong vai quan huyện còn cô dâu thì áo gấm thời cổ giống như Thanh Kim Huệ nhưng lại đội khăn "hoàng hậu" màu vàng, lúc lễ gia tiên, ở bên ngoài trẻ con cứ kêu lên chế diễu là Nghêu Sò Ốc Hến.

- Phải chi cô ta mặc áo tứ thân, chít khăn mỏ quạ giống chị Thúy Cải vẫn hát Quan Họ Bắc Ninh trên ti vi thì đúng hơn há anh?

Lòng Thành nóng như lửa đốt. Mấy tờ báo dục đưa bài, tối nay định ăn cơm xong ngồi dịch, sáng mai làm tiếp có lẽ được một bài, chiều mai đêm mai thêm một bài nữa, sáng mốt đem đến cả hai tòa soạn, vừa vặn đúng hẹn. Ðiệu này chắc mất tiêu luôn buổi tối quá, chẳng còn làm ăn gì được.

- Hồi này thỉnh thoảng Cảnh nó có ghé lại đằng cô chơi không?
- Dạ có, lâu lâu ông ấy cũng ghé qua. Chà, ông ấy diện quá, lại mới đổi chiếc Custom lấy chiếc Dream II mới tinh cho le rồi đấy anh ạ, hình như các đâu thêm một cây rưỡi.

Cô quay sang nói chuyện về Cảnh và vấn đề xe cộ giá cả thị trường. "Cái này không thuộc phạm vi của ta. Ta thì xe nào cũng được. Làm việc, làm việc, làm việc..."
Vợ Thành đứng dậy cáo từ đi xuống nhà bếp xem xét bữa ăn. U Năm đang ngồi trên ghế có lẽ hơi đói :

- Khách nào vậy cô?
- Cô Vân.
- Ủa, cô Vân đẹp đẹp hình như người nhà cậu Cảnh, mỗi lần đến chơi thì ngồi suốt ngày ấy à?
- Vâng.
- Chà, tưởng ai chứ cô ấy thì còn lâu lắm. Hay cô có đói ăn cơm trước đi?
- Không, u cứ dùng trước, con chờ nhà con.

U Năm là người làm công trông nom bế ẵm Thành từ lúc lọt lòng. Bây giờ u đã già, nghe chồng nói chuyện, nàng rước về nuôi như người mẹ.

- Con sao cũng được, lúc nào ăn cũng được.

Hai người đàn bà ngồi im lặng. Ðồ ăn đã nguội. Thanh Yên - người vợ trẻ tuổi - nhíu mày suy nghĩ :

- Kỳ há u, cô Vân đẹp như thế, lại nói chuyện hay nữa, sao hồi trước chưa quen con anh Thành không yêu cổ ?
- Ðẹp thì đẹp thật nhưng tính nết phức tạp, không đơn giản như cô đâu. Cậu Thành nói chuyện đã có lần cậu ấy đến chơi, chín giờ sáng có Vân vẫn còn ngủ chưa dậy, người nhà phải lên lầu đánh thức. Lúc xuống, cô ấy mặc bộ đồ kêu là rốp... rốp gì đó giống như áo ki-mô-nô của Nhật.
- Robe de chambre?
- Vâng, đúng thế, "lốp-săm" hay "săm-lốp" gì thì phải, tôi nhớ không rõ. Những người như vậy thuộc hạng "cao cấp", không hợp với tính nết cậu Thành.
- Con chỉ sợ giao du lâu ngày, nhà con đâm mê cô Vân u ạ. Ðàn ông mà, người đẹp như thế ai chả mê!
- Người ta khác, cậu Thành khác. Nếu mê thì cậu ấy đã mê từ lâu rồi. Cậu Thành khôn ngoan, giỏi giắn, viết lách tối ngày đâu còn thì giờ lo việc trai gái tầm bậy tầm bạ.
- U tưởng thế chứ đàn ông lạ lắm, lúc còn độc thân lấy vợ thì họ rất kỹ, coi tới coi lui suy nghĩ mọi đằng. Nhưng khi đã lập gia đình rồi họ đâm tham lam, vơ bèo vạt tép có khi nhào vô cả những chỗ thua kém so với vợ mình. Cái đó thiên hạ gọi là "Ði giầy lâu ngày quen chân".
- Tôi hiểu tính nết cậu Thành từ nhỏ. Cậu ấy đàng hoàng, đứng đắn.
- Ðàng hoàng đến mấy cũng có lúc sa ngã trước người đẹp. Ðấy, u coi, chín mười giờ đêm mà họ chưa về cho mình ăn uống, thu dọn. Anh Thành lại còn phải viết bài nữa. Viết thật nhiều, dịch thật nhiều, kiếm được đồng nào lâu lâu bỏ ra xuất bản một tập thơ, vậy là huề, công như công cốc. Con thương anh ấy lắm, khôn cũng khôn ra trò nhưng lúc nào cũng như người trên cung trăng!
- Ủa, tôi tưởng cậu Thành đưa tiền cho cô?

Cô chủ trẻ bật cười :

- Ðâu có tiền bạc của papa maman con ở bên Pháp gửi về giúp đỡ chứ anh Thành đưa con đồng nào? Ngay cả ngôi nhà này cũng vậy, papa ủy quyền cho con, giấy tờ mang tên con. Anh Thành là người trên cung trăng vậy mà papa con lại cứ khen anh ấy ngoan ngoãn!

Nàng đứng dậy, đi vào phòng trong, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường :

- Hừ, ngoan ngoãn! Ngây thơ vô "số" tội!...

oOo

Gần mười giờ rưỡi thì khách ra về. Thành tiễn ra cổng, khóa cửa khóa nẻo rồi quay trở lại bưng bộ tách uống nước xuống bếp. Nét mặt vợ anh khó đăm đăm. Nàng và u Năm ngồi bên bàn ăn với các lưng cơm đã bới ra chén và các thức ăn nguội tanh nguội ngắt. Thành bưng bộ tách tới la-va-bô vặn nước định rửa :

- Mời u với em dùng cơm trước đi, anh cất chiếc tách cái đã!...

Nàng không trả lời. Lúc anh lau tay xong, ngồi vào bàn, mặt nàng vẫn khó đăm đăm.

- Thích nhỉ, nay chỉ hai u con mình là đói thôi chứ "người khác" no lắm, sướng lắm!

Thành im lặng. U Năm biết gió máy sắp xảy đến nên cũng im lặng. Khốn khổ, cơm đã quá bữa, cả cơm lẫn thức ăn đều nguội lạnh nên ai nấy đều cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.

- Ðược chuyện trò với "người đẹp", giá ngồi suốt đêm cũng không biết đói!
- Cơm nguội, u ăn được không u? Phải chi lúc nãy u cho vào nồi cắm lại điện cho nó nóng!...
- U quên không nghĩ ra. Với lại cũng chẳng biết giờ nào cô ấy về...
- Con đâu có muốn thế. Theo phép lịch sự người ta đến chơi chẳng lẽ mình lại dục cô về đi cho tôi ăn cơm. Con không phải là người nhẫn tâm như thế.
- Không nhẫn tâm với người ngoài nhưng nhẫn tâm với người trong nhà!

Tự nhiên Thành bật cười :

- "3 - 0" !
- "Ba - không" là cái gì?
- Anh bị em nện trúng ba quả rồi! Ðội banh Thanh Yên đá tung lưới đội banh Phạm Khắc Thành ba trái!
- Vâng, tôi chỉ vậy thôi. Tôi thì làm sao so sánh được với "người đẹp" ở Nhàn Vân "người Nhật" mặc Kimônô sang trọng, ngủ trưa tới mười giờ sáng chưa dậy!
- Chín giờ sáng, không phải mười giờ !
- Vâng, người ta đẹp quá mà! Người ta giầu quá mà. Anh em người ta ở Belgique !

Thành tiếp tục cười :

- Còn anh em tôi, papa maman tôi thì ở bên Pháp! Pháp với Belgique cũng cùng một vùng "việt kiều hải ngoại", đều nói tiếng Pháp : "Demandez à un berger écossais, s'il voudrait changer son sort contre celui du premier potentat de la terre..." "Hãy hỏi người chăn cừu xứ Tô Cách Lan xem hắn có muốn đánh đổi số phận của hắn lấy số phận của vị đại đế quyền uy nhất trên trái đất...".

Người vợ tức bực, im lặng. Nàng biết đằng sau câu văn đẹp như thơ của Chateaubriand ấy còn câu : "Loin de sa tribu chérie, il en garde partout le souvenir..." - "Xa rời bộ lạc thân yêu, hắn luôn nhớ về kỷ niệm" - Chồng nàng khôn lắm, muốn nàng bỏ qua nên nhắc khéo đến những kỷ niệm một cách tế nhị. Ðâu có dễ dàng như vậy được? Không thể tha thứ cho kẻ "bội bạc"!

oOo

Trời đã khuya, nàng ôm chiếu rón rén đi vào phòng ngủ, không dám bật đèn, bật sợ Thành biết và cho rằng nàng không giận. Phải giận mới được! Mà cách tốt nhất làm ra mặt giận không gì bằng trải chiếu xuống góc phòng nằm một mình, không thèm nằm trên giường nệm với con người ấy. Sướng nhé, nằm ngủ một mình, "người ta" không thèm nằm bên cạnh, sướng nhé!
Tìm chỗ trái chiếu và chăng mùng xong, không biết nghĩ thế nào nàng lại đi lấy màn mắc giùm chồng. "Tội nghiệp, anh ấy thường làm việc khuya, hai đứa ngủ chung tối nào mình cũng mắc rồi đi ngủ trước chứ đâu có để anh ấy đến lúc đi nằm mới lo chăng mùng". Mặt nệm thật êm. Nhìn chiếc gối chiếc mền cô quạnh nàng thấy thương hại. "Hay ta nằm quách trên này cho rồi? Lỗi đâu phải tại Thành?" - "Không, cái tội coi vợ không bằng người khác to lắm, phải để anh ấy chừa đi mới được". Nàng nghĩ ngợi vẩn vơ sau đó quyết định xuống chiếu nằm ngủ.
Vào khoảng gần hai giờ sáng, trời bắt đầu lạnh. Một tiếng mèo gào ở trên mái ngói khiến nàng giựt mình tỉnh giấc. Thật khủng khiếp, trời tối thui thui, căn phòng tối đen như mực không biết đường nào mà mò. "Ààoo ! Àààooo !..." - "Ngaaoo... Ngaaooo.... ngaaoo..." - "Ngààoo! Ngààoo! Phì... phì !..." Nàng sợ điếng người. Dẫu biết rằng mèo nhưng cứ hễ bóng tối dày đặc không có đèn ngủ là nàng sợ. Nàng bò ra khỏi chiếu. Thà lèn giường nằm với chồng còn chắc ăn hơn ngủ một mình ở góc phòng lạnh lẽo không sao nhắm mắt nổi (?),nghe mấy con mèo hàng xóm phá như giặc mà lại tối xà tối sẩm chẳng biết đường nào. Ngủ được một giấc nàng hết giận rồi, sẵn sàng "tha thứ" cho chồng. Sợ lắm, sợ lắm, người nàng run lên lập cập. Bỗng tay nàng đụng phải bức tường. "Tại sao có tường ở đây? Mình nhớ buổi tối mình nằm giữa chiếu cơ mà?". Nàng quay trở lại. Lại sờ thấy tường! Ôi chao, sao nhà toàn tường là tường thế này? - Nàng cố định tâm suy nghĩ. Thì ra đó là cái góc. Vậy thì giường ở chỗ nào? - Bóng tối dày đặc như bưng lấy mắt... "Ngààoo.... ngààoo... Phì! Phì !..." Hình như văng vẳng có cả tiếng cú kêu trên không trung nữa. "Cú - ụ uu...Cú ú ụ ụ - ụ uu..." - nhà nàng là một biệt thự rộng, chắc cú đi bắt dơi. Nàng bò trở lại rồi cứ lần mò dọc theo bức tường đó. Sao tường rộng
quá thế này? Vậy thì đây là chiều dài căn phòng. Giường ở chỗ nào? - Chắc phía bên trái. Trời ơi, tại sao đi ngủ anh
lại không bật đèn đầu giường như mọi lần? Hai lòng bàn chân nàng tiếp xúc với gạch bông lạnh ngăn ngắt, cả hai bàn tay quờ quạng nữa cũng thế. Nàng bị lạc ngay chính trong căn phòng nhà mình...
Cuối cùng, giữa lúc thất vọng nhất thì nàng sờ ngay được chiếc table de nuit. Nàng nhớ phía trên table de nuit là công tắc bật đèn đầu giường. Tách. Cúp điện! Trời ơi, ông nhà nước ơi, sao lại cúp điện ban đêm thế này? Nàng nhớ tới chiếc đèn pin nho nhỏ Thành vẫn để trong table de nuit phòng khi cúp điện. Hà hà, chồng ta cẩn thận thế cũng đỡ thật? Cầm được chiếc đèn trong tay, nàng mừng hết lớn... Một khoảng ánh sáng nho nhỏ bật lên, nàng bỗng ngạc nhiên : giường không gài mùng, chẳng thấy Thành đâu cả!
Nàng soi đèn lên chiếc đồng hồ nhỏ Europa vẫn để trên mặt table de nuit : đúng 2 giờ sáng! - Vậy thì Thành đi đâu? Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại bỏ đi theo cô Vân rồi hay sao? Không, chồng ta không phải hạng người hèn hạ như vậy... Trên giường không có mền, gối. Các cửa đóng kín. Vậy thì chàng đi đâu? - Thôi được, ta cứ hãy lấy mền gối lên giường cái đã. Nàng chui vào chiếu và nàng ngạc nhiên : thì ra lúc đi ngủ, Thành thấy vợ nằm gọn lỏn như con chó con trông thật tội nghiệp ở nơi góc phòng nên anh thương hại, không nỡ nằm trên giường nệm, bèn đem các thứ xuống đất... nằm sát mé ngoài!
Nàng mừng quá, bỏ đại chiếc đèn pin lên phía trên đầu rồi chui vào mền của chồng, trùm tới tận cổ, chúi mặt vào ngực chồng. Người chàng ấm áp và chàng ngủ say. Nghe tiếng động, chàng hơi cựa mình nằm nghiêng sang một bên và theo thói quen, vòng tay ôm ngang mình vợ. Ấm quá, yên tâm quá, rồi nàng cũng ngủ như con chó con....
Ở đời, có vợ có chồng, chiếc chiếu đôi khi là một thiên đường. Nhưng cũng ở đời, nhiều khi chồng có mặt bên cạnh mà người phụ nữ vẫn phải lòng vòng... lạc đường trong đêm tối rồi mới tìm thấy. Dù sao, ý nghĩa lớn nhất của chuyện vợ chồng là tìm thấy nhau.

Tháng 2-1992

No comments:

Post a Comment