Friday, August 19, 2011

VÀI TRUYỆN NGẮN

Tác giả: HAT

Người yêu một ngày


Một

“Giả sử ngày ấy chúng mình yêu nhau thì sao nhỉ?”
“Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa.”
“Tại sao vậy? Có vẻ như Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hoà bình của Hoài và người ta ư?”
“Ừ, có lẽ vậy!”
Im lặng.
“Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
“Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn!”
Im lặng.
Hoàng miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm. Ngày ấy như chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau Tết thế này này. Và Hoài nhớ thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều đang học lớp 12, Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành cho những người đang yêu. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muộn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp xin lỗi thì đã ngơ ngác với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gi ý nhỉ? À, phải, “tặng Hoài nhân ngày lễ tình yêu, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này còn vài lần nữa Hoài được nhận những lời tương tự nhưng cái cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần đó. Hoài không nhớ hôm đó Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên ngại gặp mặt nhau hơn. Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại từ chối Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi ngỏ, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe Hoài nói xong, mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước và cuối cùng thì...
“Nghĩ gì vậy?”
“À, về ngày xưa thôi!”
“Hồi ấy buồn cười nhỉ!”
“Ừ, hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
“Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì. Bạn gái Hoàng xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn cũng rất yêu Hoài, rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
“Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ”
“Ừ, năm năm”
“Bao giờ Hoài cưới?”
“Chắc sang năm. Còn Hoàng?”
“Cũng còn lâu. Ba đến năm năm nữa cơ”
Im lặng.
Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa...” của Hoàng. Cho đến lúc về. Cho đến lúc về, Hoài cũng chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
“Hoàng có tưởng tượng được ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?”
Hoàng thẫn người ra một lúc:
“Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn, cho đến khi nó...hết ổn”.
Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha thiết.
Hai

“Em không sao chứ?”
“Dạ, em sao ạ?”
“Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó?”
“Không, không có”
“Ừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt hơn chỉ có một cái mà.”
“Vâng”
Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, lắng nghe mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến oà khóc cái mùi của Tuấn. Có những lúc bên nhau mà cũng nhớ nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Hoài ôm siết eo Tuấn. Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay. Con phố dài hút mờ như sương. Phố đẹp như tranh thuỷ mặc. Mai đã lại Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi đợi chờ mông lung. Tuấn đang say sưa kể về những người cùng công ty của Tuấn, về chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết, trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
“Hoài à?”
“Dạ!”
“Sao vậy? Chắc chắn có chuyện gì phải không?”
“Không ạ!”
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy!”. Tuấn thở dài.
Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về tới ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ chạm lên môi Hoài:
“Hôm nay em có chuyện gì phải không?”
Hoài cúi mặt:
“Không có. Em chỉ hơi mệt một chút thôi. Em đi nghỉ đây. Anh về sớm nhé. Về đến nhà thì nháy máy cho em biết. Bye!”
Tuấn gật đầu:
“Mai 8h tối anh qua nhé!”
Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ đợi cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi, Hoài ngồi thụp xuống đất và khóc ngon lành.
Ba

Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa đến hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên. Rất gần mà như là xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
“Quán thì cũ vẫn xưa thôi
Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
Bây giờ tôi đấy, em đâu?
Bây giờ quán đấy, váng đầu hỏi xưa
Rằng cà phê đủ đắng chưa?
Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
Rằng ghế, bàn, nến và tim
Có còn hơi của rất mềm lời yêu...”
Hoài chuyếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu Hoài:
“Hoài ơi!”
Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mắt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng. Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị siết. Giọng Hoàng run rẩy:
“Người ta yêu Hoài lắm!”
Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm siết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không dừng lại được. Những nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau. Hoài như không còn kiểm soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặn cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng là gì nữa. Cho đến khi cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
“Tại sao ra đây làm gì?”
“Tại sao lại không được ra?”
“Nhưng ra sớm thế?”
“Linh tính bảo thấy một người tên Hoài ở đây, nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!.”
“Hừ!”
“Hì!”
“Ghét!”
“Yêu!”
“Không nói nữa!”
“Cứ nói đấy!”
“Thế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cãi cùn gỉ thế làm sao được đây?”
“Thì bây giờ mới còn cái để yêu chứ!”
“Cùn!”
Và lại một cơn mưa nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt. Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trên đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối, Hoài tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội vã. Cả hai lại mê đi. Chỉ dừng lại khi có một đôi khác bước vào quán. Hoài nhìn sâu vào mắt Hoàng:
“Em yêu anh”
Hoàng ngẩn người lúng túng:
“Người ta...Người ta...anh cũng vậy!”
Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Nhưng tưởng như năm năm qua hai người không có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy.
“Tuấn có tốt với em không?”
Hoài khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại đã tắt máy điện thoại di động. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
“An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc...”
Hoài bật khóc:
“Chúng mình thật tệ!”
Hoàng vuốt tóc Hoài:
“Phải, chúng mình thật tệ. Thôi, về nhé. Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có được cái mà chúng mình thiếu rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta”
Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai, không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp:
“Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?”
Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.
Bốn

Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng lại mua hai bông hồng nhung đỏ chót. Một cho mình, một cho Hoài:
“Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An”
Hoài cầm hoa, khẽ nheo mắt:
“Thế còn phần của Hoài đâu?”
Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
“Phần Hoài đã tặng năm năm trước còn gì”
Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ không khiến ai trong cả hai mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy như cả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ. Hoài trở về con đường quen thụôc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương quen thuộc. Mỗi người đều có những giấc mơ cho riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.

Bởi Sài Gòn Nhiều Nắng

Chuyến bay của Phi khởi hành lúc 16h30. Phi trả phòng khách sạn từ lúc 12h. Định bụng sẽ dành hẳn 4 tiếng để đi mua quà cho Mai Ly. Cô bạn đồng nghiệp trong văn phòng đại diện đến tận khách sạn đón Phi đưa lên Diamond Plaza để chọn quà. Giọng con gái Sài Gòn rất dễ thương:
- Em tò mò về chị Mai Ly quá! Nhất định khi ra Hà Nội anh phải đưa em đi gặp chị ấy nghe!
Phi mỉm cười gật đầu. Lích kích đồ đạc. Lại thêm cây đàn ghi ta một người bạn trong này nhờ Phi chuyển giùm ra Hà Nội. Khoác cây đàn ngang lưng, Phi leo lên sau xe. Từ khách sạn đi ra sân bay chừng 20 phút. Sân bay trong thành phố kể ra cũng tiện lợi. Không như ngoài Hà Nội, đi từ trung tâm thành phố ra sân bay mất đứt gần 2 tiếng đồng hồ. Chưa kịp nổ máy xe thì chuông điện thoại réo. Phi vội vàng xuống xe, móc túi lấy điện thoại ra nghe. Công ty của đối tác gọi. Có chút vấn đề về cái TVC mà Phi làm coppywriter. Phi đành bảo cô bạn đưa mình trở qua công ty của đối tác. Một rắc rối tưởng nhỏ vậy mà cũng ngốn mất của Phi đến 3 tiếng đồng hồ. Phi phải thay lại gần như toàn bộ phần super và voice trong cái TVC ấy. Mười lăm giây quảng cáo trên truyền hình cho một sản phẩm mới quả là không ngon ăn chút nào. Đấy là Phi thuộc hàng coppywriter chuyên nghiệp và có tên tuổi rồi đấy nhé! Bực dọc có nhưng vì công việc thì cũng không khiến Phi quá căng thẳng. Đến 16h Phi mới ra đến sân bay. Chợt nhớ ra là chưa mua quà cho Mai Ly, Phi dáo dác nhìn xung quanh. Không có cửa hàng nào quanh đấy. Quay lại trung tâm thành phố thì cũng chẳng kịp giờ. Mà không lẽ lại về tay không? Chắc chắn Mai Ly sẽ không giận nhưng cô ấy sẽ buồn. Không một chuyến công tác nào của Phi mà không mua quà về cho Mai Ly cả. Cảm giác áy náy khiến Phi khó chịu và hơi căng thẳng một chút. Cô bạn đồng nghiệp cũng ái ngại:
- Ngoài này không có cửa hàng đâu. à, trong phòng chờ có gian hàng miễn thuế đấy! Rất nhiều đồ để chọn
Như chết đuối vớ phải cọc, Phi vội vã chạy vào bàn check in sau khi cảm ơn rối rít và chào tạm biệt cô bạn đồng nghiệp dễ thương.

16h 20 phút
Phòng chờ sân bay Tân Sơn Nhất đông nghịt. Vừa có một chuyến bay đáp xuống. Nắng rực rỡ chiếu qua lớp tường kính tạo thành những ô nắng lớn. Chẳng bù cho Hà Nội những ngày này đang se sắt. Phi kéo lê đống hành lý chạy tới gian bán hàng lưu niệm trong phòng chờ sân bay. Quả đúng như cô bạn đồng nghiệp nói, có rất nhiều đồ cho Phi chọn. Phi chấm ngay một cái áo rất dễ thương. Chắc chắn Mai Ly mặc nó sẽ hợp. Nhưng số đo của Mai Ly thì Phi chịu. Con mắt của một coppywriter thiên về bay bổng hơn là đo đạc. Phi lúng túng nhìn quanh. Không có một cô bán hàng nào có vóc dáng tương tự Mai Ly để Phi nhờ thử. Chỉ e mua về mà mặc chật quá thì không lẽ bay lại vào Sài Gòn để đổi ư? Vừa lúc, một cô gái ăn mặc bộ đồ tiếp viên hàng không đi qua. Rất giống vóc dáng của Mai Ly. Phi mừng như bắt được vàng.

16h 25 phút
Tiếng loa: “Hãng hàng không Vietnam Airline xin kính mời quý khách đáp chuyến bay VN 747 đi Hà Nội ra cổng số 11 để chuẩn bị khởi hành”
- Xin lỗi bạn!
- Dạ, anh cần gì ạ?
- Mình mua một cái áo tặng bạn gái của mình nhưng mình không chắc chắn lắm về số đo, phiền bạn giúp mình mặc thử được không nhỉ?
- Dạ, được anh ạ!
Cô gái lễ phép quá khiến Phi lúng túng. Nhưng chỉ một chút, khi nghĩ đến nghề của cô gái, tiếp viên hàng không, lịch sự và lễ phép đã trở thành phản ứng tự nhiên thế rồi, thì Phi thôi lúng túng ngay. Cô gái cầm chiếc áo lên và mỉm cười:
- Chiếc áo đẹp quá anh ơi!
Rồi đặt vali xuống bên cạnh đống vali của Phi, cô gái cầm chiếc áo đi vào phòng mặc thử. Mấy cô bán hàng mỉm cười gật đầu chào cô gái. Họ quen nhau. Một cô nói:
- Bạn gái anh dáng đẹp vậy. Con gái Hà Nội da trắng nữa. Nhất dáng nhì da mà được cả hai thì còn gì bằng
Phi mỉm cười. Có đôi chút tự hào. Mai Ly quả là một cô gái đẹp thật. Cuộc thi Hoa Hậu Việt Nam vừa rồi Mai Ly cũng đi dự và lọt vào vòng 20 cô gái đẹp nhất.
Cô gái đi ra. Phi hơi sững người lại một chút. Chiếc áo quả là hợp với cô gái. Hơn cả những gì Phi tưởng tượng khi Mai Ly mặc nó. Một chút quặn lên trong bụng Phi. Cô gái thấy Phi cứ chằm chằm ngây ngất nhìn mình thì đã trở nên lúng túng. Mất mười lăm giây. Cô gái phá vỡ sự im lặng bằng câu nhận xét:
- Anh chọn khéo quá! Chiếc áo rất vừa vặn và còn đẹp nữa. Chắc em phải mua một cái giống thế này quá!
Phi bừng tỉnh nhưng vẫn còn gượng gạo lắm:
- Tốt rồi! Cảm ơn em
Rồi che giấu đi sự lúng túng bằng việc rút ví đếm tiền trả. Tiếng loa lại vang lên. Phi không nghe thấy gì nữa. Tai Phi đang ù đi. Nhìn đồng hồ. 16h30. Cô gái trở vào cởi áo. Quay ra đưa lại chiếc áo cho Phi. Những ngón tay vô tình chạm vào nhau khiến Phi giật thắt mình lại một cái. Phi cầm chiếc áo và cắm đầu chạy lại cổng số 11 quên cả chào tạm biệt cô gái. Phi cố lèo lái đầu óc mình nghĩ về Mai Ly. Nhưng chỉ thấy dáng Mai Ly và chiếc áo rõ mồn một còn khuôn mặt của Mai Ly chỉ thấy mờ mờ.

16h 30 phút
Người phụ nữ tiếp viên đứng bên cửa soát vé nói:
- Xin lỗi anh! Trên loa vừa nói chắc anh không nghe rõ. Chuyến bay VN747 tạm hoãn lại 30 phút vì lý do kỹ thuật ạ! Nếu anh cần bất cứ sự giúp đỡ nào xin anh tới văn phòng của chúng em ở cuối hành lang này ạ! Rất mong anh thông cảm giùm
Phi ngẩn người. Tiếng loa ban nãy hóa ra là thông báo delay chuyến. Phi quay trở ra. Cô gái ban nãy vẫn đang đứng nói chuyện với mấy cô bán hàng. Phi muốn chạy tới để nói vài câu với cô gái đó nhưng lại sợ gặp phải cái cảm giác ban nãy. Nhưng không lẽ cứ bất lịch sự như thế này ư? Phi lại thêm một lần nữa lúng túng. Phi cứ ngây người ra nhìn cô gái từ xa cho đến khi cô gái vẫy tay chào tạm biệt mấy cô bạn và kéo chiếc vali đi ra cửa phòng chờ thì Phi không dừng lại được nữa. Một cảm giác như sắp mất nhau đến nơi đã khiến Phi không thể không chạy tới.

16h 37 phút
- Anh tên là Phi. Đồng Tuấn Phi. Đang làm coppywriter cho một công ty ngoài Hà Nội. Chuyến này vào Nam để trình bày một TVC quảng cáo cho một khách hàng trong này.
- Vậy mà em tưởng anh là nhạc sỹ chứ!
- à, cây đàn ghi ta này là của một người bạn trong này nhờ chuyển ra Hà Nội giùm thôi. Em là tiếp viên hàng không của hãng nào mà đồng phục khác thế?
- Dạ, hãng của em chỉ là một hãng nhỏ. Anh biết hãng hàng không Eva Airline không ạ? Nếu anh bay sang Thái Lan hay Singapore bằng máy bay của hãng em thì nhớ hú em một tiếng đảm bảo em xin coupon giảm giá cho anh liền
- Nhất định rồi! Nhưng không lẽ anh sẽ ra sân bay và hét lên: “Cô gái mặc thử giùm áo cho anh Phi đang làm cho hãng hàng không Eva Airline ơi” à?
- úi, em quên mất. Em tên là Phụng Như. Em ở đường Điện Biên Phủ, Quận 3. Khi nào anh vào Sài Gòn chỉ cần ới em một tiếng em sẽ có mặt. Tất nhiên nếu hôm đó em không phải bay
- Nhất định rồi!
- Hà Nội chắc bây giờ lạnh lắm phải không anh? Lâu rồi em chưa ra Hà Nội
- Cũng lạnh. Sài Gòn thì nắng lớn quá. Hôm anh vào đây áo đơn áo kép trông như thằng dở hơi ấy!
- Vâng ạ! Sài Gòn thì quanh năm nắng. Cái nắng nhiều khi khiến người ta bị say. Mấy tháng nữa anh vào đây thì còn nắng khủng khiếp.

16h 45 phút
- Tức là sao cơ anh Phi? Nói đi anh! Anh nói cho Như biết vì sao lại thế đi anh
- Ngốc ạ! Có nghĩa là Kotex có cánh chứ sao. Thế mới nói mỗi khi đi máy bay nên mang theo người vài gói Kotex để lỡ máy bay có rơi thì cũng có cánh để bay chứ còn gì.
- Trời đất! Đúng là chỉ có người Hà Nội mới nghĩ ra mấy cái quái đản vậy thôi!
- Em nói vậy là oan cho người Hà Nội đấy! Em phải nói là dân coppywriter tụi anh, và sâu hơn nữa là những coppywriter đã tham gia viết quảng cáo sản phẩm Kotex mới nghĩ ra thế! Cô bạn anh trong này viết cái TVC Kotex xì tin trượt cầu thang ấy. Chuyện này là suy từ cái quảng cáo đó ra. Khi hai cô gái trượt cầu thang như chim bay là bởi Kotex có cánh.
- Khiếp thật! Em đến sợ cái đầu của tụi anh. Chuyện gì vào đầu tụi anh cũng ra thành những thứ quái đản lên được.
- Chà, thế thì anh phải trục xuất em Như ra khỏi đầu anh thôi. Không lại quái đản hóa em Như thì chết!
- Chứ không phải là em ở chỗ này trong anh à?
- úi! anh có máu buồn đấy!
- Đừng có mà đánh trống lảng. Thế em ở chỗ nào trong anh?
- Hừm, tim thì có đến bốn ngăn cơ em ơi! Em ở ngăn nào thì cũng còn đến 3 ngăn nữa luôn í ới tiếng cười nói của các cô gái. Thôi thế này nhé! Cho em ở cuống tim anh. Cuống tim thì chỉ có một và nó quan trọng nhất đấy!
- Anh đùa em!
Trong một lúc, cái cảm giác chuyếnh choáng lại khiến Phi bị khựng lại. Phi quay mặt đi và nói như hụt hơi:
- Anh đùa thật, anh xin lỗi…
Đến Như lúng túng:
- Em đùa thôi, em xin lỗi
Cả hai im lặng một lúc thật lâu. Chỉ có cái nắng chiều rực rỡ lên đợt cuối. Những người qua lại vẫn nườm nượp nhưng cả Phi và Như đều không nghe thấy gì cả nữa.

16h 50 phút
- Anh Phi đàn cho Như nghe một bản thôi cũng được. Đi mà anh Phi! Anh Phi!
- Giữa chốn đông người thế này sao? Mọi người lại tưởng anh là tên hát rong lại cho tiền thì ngại lắm!
- Em năn nỉ đấy! Em cầu xin đấy! Em cắn cơm cắn chả “nạy” anh đấy!
- Khiếp! Học được câu của người ta là đem ra xài ngay lập tức cho được
- Thế có nghĩa là em phải gọi anh là sư phụ chứ giề…ề..
- Không dám! Anh làm được sư phụ của em là chết liền luôn đó
- Hehe, nhiễm giọng Sài Gòn rồi. Biết chết liền luôn đó! Mà thôi, lại đánh trống lảng rồi. Đàn cho em một bản thôi. Chẳng biết bao giờ mới gặp lại nhau nữa mà anh
- Thôi được rồi, một bản thôi nhé!
- Yexxx sir!
Phi mở túi đựng cây đàn ra. So lại bộ dây. Như gặp phải cơn mộng du, những giai điệu cứ cuồn cuộn kéo tay Phi lướt trên dây đàn

Bởi Sài Gòn nhiều nắng phải không em
Mà say quá cái nhìn yêu đến thế!
Giọng Sài Gòn bám hoài vào trí nhớ
Nhen ấm bước anh ba sáu phố Hà Thành

Xa em rồi, xa Sài Gòn, mình anh
Những ký ức ăn tiêu rồi cũng hết
Anh mòn vẹt mình em ơi có biết?
Giá hôm chia tay giữ lại được môi em

Nụ hôn ấy sẽ giùm anh cái nắng
Giữ giùm anh ngọn lửa ở cuống tim
Ngọn lửa ấy sẽ giùm anh lúc vắng
Mắt, môi, tai khắp bốn bề em
….
16h 57 phút
Một nụ hôn. Không phải! Là nắng. Nắng trườn qua mặt Phi. Nắng đậu xuống môi Phi. Nắng thơm như môi con gái. Là nắng. Không! Là nụ hôn. Nụ hôn lịm sâu vào trong tận cùng Phi. Như. Rõ ràng là Như đang ôm vòng qua eo Phi. Mùi của Như. Không! Là nắng. Mùi của nắng. Nắng phủ lên cả hai. Nắng khiến mắt Như long lanh. Giọt nước mắt của Như lăn nhẹ xen giữa môi Phi. Mằn mặn. Không cưỡng lại nổi. Không vùng ra nổi. Cả hai. Khoảnh khắc như thể đóng băng cả xung quanh nhưng lại cuồn cuộn trong cả Phi lẫn Như. Chỉ nghe tiếng tim đập dồn bên ngực phải của cả hai người. Tiếng loa chới với gọi hành khách. Tiếng loa như muốn len vào giữa hai người. Và Phi bừng tỉnh. Gấp gáp:
- Em chờ đây! Anh lùi chuyến.
Phi chạy. Chưa bao giờ Phi chạy nhanh đến như vậy. Phi sợ hãi. Phi sợ mình sẽ phải bay. Phi muốn ở lại. Phi muốn ở lại với Như. Chắc chắn đấy! Phi muốn ở lại.

16h59 phút
- Nhất định tôi muốn lùi lại chuyến sau. Chị xem giùm chuyến 22h30 còn chỗ không
- Dạ, anh chờ em check lại danh sách đã
- Nhanh giùm tôi. Phải ở lại. Phải ở lại.
- Vâng! Anh chờ cho một chút
Phi quay lại nhìn về phía Như trong khi người phụ nữ kiểm tra trên máy tính danh sách khách đã book vé chuyến 22h30 cùng ngày. Như đang gục đầu lên mặt đàn. Xoay lưng lại với Phi. Mái tóc xõa dài đen nhánh. Tấm lưng thon của Như. Bờ vai tròn của Như. Phi chợt lạnh toát người. Phi chợt điếng người khi gặp lại dáng vóc thân quen. Nhất thời, Phi không nhớ ra giống ai. Nhưng chỉ một chút, Phi điếng lại. Bụng thắt đau. Là dáng Mai Ly. Mai Ly của Phi. Hà Nội của Phi. Tự nhiên Phi có cảm giác khó thở. Nôn nao như thể say nắng. Giọng người phụ nữ kéo Phi trở về thực tại:
- Dạ, còn chỗ anh ạ! Anh cho mượn lại vé máy bay của anh một chút
Phi giật mình. Luống cuống như bị bắt quả tang khi làm điều xấu. Phi rút chiếc vé ra. Quay lại nhìn Như một lần nữa rồi Phi rụt lại vé:
- Xin lỗi chị! Đã làm phiền chị

17h 00 phút
Phi quay lại chỗ Như ngồi. Lúng túng. Phi muốn nói mà cổ họng nghẹn như bị đổ chì. Như nhìn Phi. Đôi mắt Như to tròn và có một màu nâu thăm thẳm. Đôi mắt ấy như xoáy sâu vào tận cùng của Phi. Như nói, giọng vỡ vụn, lạc cả đi:
- Anh lên máy bay đi! Không cần lo cho Như đâu. Như cũng phải về thôi. Bạn trai của Như vừa gọi điện cho Như. Anh ấy đang ở nhà chờ Như về. Anh cũng phải về mà. Chị Mai Ly chắc cũng thế!
Phi như được trút gánh nặng. Chợt thấy sao mà mình hèn nhát đến thế. Với cái cảm giác kiểu “được lời như cởi tấm lòng” sau câu nói của Như. Dẫu lúc này đây, bất ngờ xuất hiện một nhân vật nam chính nữa chưa từng có trong câu chuyện của hai người. Phi muốn nói điều gì đó song Phi lại im lặng. Vội vã cất đàn vào trong túi. Phi kéo vali của mình đi. Như vẫn đứng đấy. Không thể chắc chắn rằng đấy là đứng im nữa. Bóng nắng đổ dài dáng Như về phía Phi đi. Nước mắt cứ tự nhiên mà lăn xuống gòm má của cả hai. Phi cúi gằm đầu đi. Không dám quay lại.

17h 02 phút
Phi đến trước cổng số 11. Chợt Phi nhớ ra một điều. Phi vội vã mở vali, lấy chiếc áo ra. Phi chạy tới chỗ Như đứng. Đặt chiếc áo vào tay Như. Đưa tay lên vuốt má Như lần nữa. Im lặng. Và Phi chạy trở lại cổng số 11. Nhanh đến nỗi Như không kịp nói lời nào.

17h 11 phút
Phi ngồi yên vị trên ghế trong máy bay. Tin nhắn tới khiến Phi vội vã rút máy ra. Hai tin nhắn. Một của Mai Ly và một của Như. Phi kéo xuống đọc tin của Như trước. “Bởi Sài Gòn nhiều nắng phải không anh?”. Phi lẩm nhẩm theo. “Bởi Sài Gòn nhiều nắng”. Tiếng của tiếp viên hàng không yêu cầu mọi người tắt máy điện thoại di động khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Phi nhấn vào phím tắt và tự nói với mình: Về Nội Bài đọc tin của Mai Ly cũng được. Bởi Sài Gòn nhiều nắng…”

Đồng Nghiệp Lãng Mạn

1- Chia tay. Người ta nói gọn lỏn. Nhưng Biển biết người ta nói vậy chỉ để chạy trốn câu hỏi của Biển. Thực ra thì đâu cần phải thế đâu. Lý do ư? Đôi khi vớ đại một lý do nào đó từ hàng chục cuộc chia tay giữa những người trẻ với nhau, thay tên hai đứa vào là xong. Là xong. Đôi mắt người ta quay đi khi Biển nhìn. ừ thì chia tay. Biển khẽ mỉm cười (không chắc có giống nụ cười không nữa) rồi nhẹ nhàng quay gót.

2- Mở tờ 2! Số tháng 3 ra, thấy bài viết “28 ngày để quên đi một người”, Biển vồ lấy. Cần quá cho lúc này. Đọc ngốn ngấu. Anh Cường gọi điện:
- Thế nào? Vẫn còn đủ bình tĩnh chứ em?
Biển cười:
- Yên tâm, anh!
Ba chi khơ vài câu rồi cúp máy. Thấy miệng nhạt khủng khiếp. Muốn ăn một cái gì đó. Bất kể. Xuống phố. Lang thang một lúc bỗng thấy mình ở hàng bánh trôi Tàu. ở đây, chỉ mấy hôm trước thôi… Thở dài. Chẳng vào nữa. Cứ lang thang vòng vèo. Thấy gió cứ lạnh buốt cả ngực. Người ta không còn để che gió cho mình nữa. Cứ miên man nghĩ. Rồi tạt vào một quán cà phê không tên nào đó. Gọi một nâu đá cho sự ám ảnh và một Lipton không chanh cho mình. Có quên được đâu. Lướt tay trên phím điện thoại, tra danh bạ dài ngoẵng để tìm kiếm một hơi ấm bạn bè. Cuối cùng thì quyết định bấm số 091XXX. Máy bận. An ủi mình. Chắc cái Biển mới chia tay bạn trai nên gọi điện đốt thì giờ. AQ hoá nỗi buồn của mình là tài của Biển mà. Rồi tất cả sẽ ổn thôi. Đành vậy! Nhạc quán da diết “Rồi mai đây đời sẽ biết ơn em nhân từ, rồi mai đây người sẽ vô tư. Rồi mai đây tình sẽ đến bên em sum vầy tình lại thiết tha tràn đầy…”
3- Công việc ở công ty bốn ngày dồn đống lên, Biển vắt chân lên cổ để chạy. Chỉ ước chiều nay về, con đường đừng giở chứng nữa. Hôm qua vừa thấy người ta với một người mới.
“Người đi yêu nhanh như tên
Thì em, em chớ muộn phiền làm chi”
Cậu bạn vừa nhắn cho cái tin đó. Nguôi đi một chút nhưng vẫn dằng dặc nỗi buồn. Không trách, chẳng giận, đâu có hờn nhưng buồn thì có. Mênh mang.
Cắm cúi làm nốt một loạt giấy tờ tồn đọng. Ngẩng mặt lên đã sáu giờ chiều. Vẫn chẳng muốn về. Điện thoại di động chỉ còn một vạch pin. Cố tình vậy để chỉ đón một cuộc gọi gần nhất và không đủ để gọi cho người ta. Nhưng thôi, cũng phải về thôi. Gã đồng nghiệp vẫn cắm cúi làm bên kia. ừ nhỉ, tại sao không? Bèn:
- Ma mặt thớt, cà phê không?
Gã đồng nghiệp mặt tròn như cái đĩa tây có nick name là “Ma mặt thớt” kém Biển hai tuổi. Vừa mới ra trường, đang thực tập không ăn lương lấy kinh nghiệm ở công ty. Gă ngẩng đầu lên:
- Thì đi! Bồ đâu rồi mà rủ tôi?
Biển nhún vai:
- Sọt rác rồi.
Hai đứa đèo nhau đi hết đường Giải Phóng nói đủ thứ chuyện dở hơi cám hấp đủ để bật cười. Đủ để bật cười. Mãi mới chui vào một quán cà phê. Gã nói:
- Hy vọng quán này bà với X-Man chưa vào!
Biển tròn mắt:
- X- man nào?
Gã phớ lớ cười:
- Ex ý! Người yêu cũ ý! Thuật ngữ “Tim học” gọi là X-man, hiểu chưa?
Biển bật cười. X-man! X-man! Vèo một cái đã thành X- man.
Khi gã đang nói, Biển chúi vào đọc một bài bói tuần trên một tờ báo. Xem tuần này của mình xong, lại liếc sang tuần này của người ta. Thấy ghi “Tuần này của những người thuộc cung này rất ổn. Công việc và tình yêu đều thuận lợi…” Vậy là OK rồi. Biển quay qua gã:
- Ma mặt thớt vừa nói cái gì cơ?

4- Tụi bạn bảo “Có vẻ như vết thương lòng đang lên da non nên cái Biển cứ nhấp nhổm. Nhé đừng gãi mà rách da non. Tình xưa nghĩa cũ 1,2,3,4 là cùng lên 5,6,7 là dở mà 8,9 thì tệ. 10 thì ăn đấm” Biển cười như mếu. Mấy hôm rồi cứ đứng chờ trước cổng cho đến khi thấy phòng người ta sáng đèn mới về. Đã thế lại còn gửi e- mail và tin nhắn cho người ta. Cuối e- mail và tin nhắn luôn là ba chữ K.T.L- quy ước chỉ hai đứa hiểu: Không – Tin – Lại. Biển thực sự không muốn người ta trả lời lại mình. Thật sự!
Lũ bạn rủ đi chơi suốt. Đâu cần phải thế đâu. Nhưng đi rồi mới biết trước mình đã bỏ quá nhiều thời gian cho tình yêu. Giờ tình yêu bỏ đi, những khoảng thời gian dôi dư nhiều quá! Cái Vân rủ đi học nhẩy cổ điển. ừ! Thì đi. Cái Hương rủ đi tô tượng. Đi! Cái Quỳnh rủ đi học tiếng Anh. Chậc! Nhận nốt. Thấy dễ, tụi bạn mỗi đứa xí một buổi. Đi học, đi chơi, đi cà phê, thậm chí đi uống chè chén đêm. Đi tuốt. Kín đặc lịch. Cũng tốt. Ma mặt thớt bảo:
- Muốn rủ bà đi ra bến Hàn Quốc chắc phải đặt lịch trước cả tuần nhỉ?

5- Bến Hàn Quốc là tên tự đặt của Ma mặt thớt cho một đoạn ven Hồ Tây chỗ Võng Thị đi vào. Quả y như là ở Hàn Quốc vậy. Ma mặt thớt dụ khị:
- Hai đứa mình đóng phim đi!
Thì đóng. Giả như đang là một đôi yêu nhau vậy. Ma Mặt Thớt cõng chạy một vòng rồi ngả đầu vào vai nhìn mặt trời lặn. Hát “Mối tình đầu” y như ca sĩ Hàn Quốc vậy. Rồi hơi chuyếnh choáng nhau chút ít. Biển biết thời điểm này Biển rất dễ xiêu lòng. Cái cảm giác cô đơn, trống trải dễ khiến Biển vịn tạm vào đâu đó. Tội cho Ma Mặt Thớt lắm. “Thôi, về thôi!”
Cả đoạn đường về trong im lặng và cực ngố. Ma Mặt Thớt nói:
- Kia là cây bàng
Biển lúng túng
- Đâu cơ?
Ma Mặt Thớt:
- Kia!
Biển:
- ờ, cây bàng thật
Rồi cứ thế im lặng. Đến trước cửa nhà Biển, Biển bảo:
- Chúng mình là đồng nghiệp lãng mạn nhé”
Ma Mặt Thớt gật gật đầu trông tội vô cùng. Biển vội vã chạy vào nhà, ngồi sụp ở một góc khuất chờ tiếng xe máy nổ rồi xa dần. Biển mới quành ra. Bấm số gọi cho cái Hương.

6- Hai đứa ngồi tô vẽ cả buổi được một cái khung hình thạch cao. Biển viết vào đằng sau nó dòng chữ “Em mong anh hạnh phúc, anh ơi” Rồi đưa Hương:
- Tao định gửi cái này cho X- man
Cái Hương nhăn nhó:
- Mày ấm đầu rồi! Thôi, tao giữ
Biển gật đầu:
- ừ, thế cũng tốt.
Hương cất khung hình vào túi rồi bảo:
- “Đồng nghiệp lãng mạn” của mày trông cũng “hàng Việt Nam chất lượng cao” ra phết!
Biển cười:
- Em nó còn nhỏ, xin mày!
Cả hai cùng cười. Biển nghĩ tới Ma Mặt Thớt - Đồng nghiệp lãng mạn. Có lẽ chỉ nên là như thế thì tốt hơn. X- man vẫn ám ảnh trong Biển thế này thì quả thật không nên… Nhắn một cái SMS cho Ma Mặt Thớt “Cảm ơn về bến Hàn Quốc và bộ phim “Đồng nghiệp lãng mạn” nhé, Ma Mặt Thớt”. Chỉ chưa đầy hai phút sau, đã thấy tin reply:
“ Đón xem phần hai bộ phim Đồng nghiệp lãng mạn nhé! Sắp được khởi chiếu gần đây”
Biển bật cười. Những tin nhắn qua lại cho đến khi Biển ngủ mất.

7- Sau gần hai tuần kể từ khi chia tay, X- man mới gửi e- mail cho biết lý do. E- mail rằng: “Anh vẫn còn rất yêu em nhưng chúng ta không thể tiếp tục vì chúng ta thật sự không có kết quả. Cái em cần, anh không có mà cái anh có em lại chẳng cần. Chia tay là điều dễ chịu nhất trong hàng chục giải pháp cho tình yêu của chúng ta”. Tức là vẫn còn giải pháp song X- man không chọn. Biển cười buồn và tự nói một mình:
- Anh đã chọn đúng.
Gần như ngay lập tức, Biển quay qua chỗ ngồi của Ma Mặt Thớt. Rồi trấn tĩnh lại. Rồi quay đi. Cái cảm giác chuyếnh choáng khẽ dội lên ngực Biển. Một cái. Đau nhói.

8- Đồng nghiệp lãng mạn gọi điện. Biển bấm từ chối lịch sự. Coi như không biết. Thấy mình tệ với Ma Mặt Thớt quá. Nhưng nếu đi chơi với nhau lúc này, Biển sẽ dễ ngã lắm. Mà Biển thì không muốn thế! Bèn vờ như chẳng biết. Có lẽ Ma Mặt Thớt hiểu nên không gọi nữa. Biển ngồi một mình trong phòng, bật phim lên xem. Mấy cái đĩa này ngày xưa X- man xem nhưng Biển không thích. Xem lại bây giờ để thử nghĩ khi X- man xem , người ta cảm nhận như thế nào. Biết là biết thế cũng chẳng để làm gì nhưng biết làm gì để giết cái khoảng thời gian dôi dư này?

9- 1/4 ngày nói dối. Biển tỉnh giấc và quyết định nhắn tin cho Ma Mặt Thớt. Đùa thôi! “Lên đón người yêu đi làm được không, Đồng nghiệp lãng mạn?”
Rồi mặc quần áo thật nhanh để tới cơ quan trước. Cứ nghĩ đến cảnh Ma Mặt Thớt hầm hầm cái mặt lên cơ quan là Biển muốn phì cười. Lúc dắt xe ra cửa, Biển lại cứ dùng dằng. Cái cảm giác muốn ngồi sau xe Ma Mặt Thớt cứ xuất hiện lởn vởn trong đầu. Biển lại dắt xe vào. Chợt cứ lúng túng. Cho đến khi tiếng điện thoại reo. Ma Mặt Thớt đã tới. Biển lúng túng thật sự:
- Sao? Tại sao tin? Nhỡ người ta đùa thì sao? Hôm nay là ngày nói dối mà!
Ma Mặt Thớt cười:
- Thà tin là thật còn hơn không. Bị lừa còn hơn mất cơ hội đèo Đồng nghiệp lãng mạn đi làm.
Biển cười. Mặt đỏ dần. Mũi cũng đỏ. Lên xe. Biển đặt nhẹ tay lên eo Ma Mặt Thớt. Cái cảm giác như muốn ôm thật chặt cứ thúc hối Biển. Biển bảo:
- Hôm nay vờ như yêu nhé!
Ma Mặt Thớt gật đầu:
- Phần hai của bộ phim Đồng nghiệp lãng mạn mang tên: Vờ yêu một ngày.
Rồi cười. Biển vòng tay ôm chặt lấy Ma Mặt Thớt. Bình yên đến lạ kỳ. Xe đi mà như trôi. Sáng sớm, sương còn bảng lảng. Xe bồng bềnh trôi đi trong sương. Bỏ lại phía sau X- man và những ngày khó nhọc. Tháng mới rồi. Vờ yêu một ngày để từ mai sẽ là thật. Được không? Xe bồng bềnh trôi đi trong sương…

Ba Ngày Yêu Hơi Hơi

Tôi tình cờ gặp lại nàng trên đường . Tính ra chúng tôi cũng đã lâu lắm không gặp nhau rồi , kể từ ngày ra trường đến nay . Chưa bao giờ tôi khoái được cái món miến cho dù đó là miến lươn hay miến cá . Nhưng tôi vẫn gật đầu với nàng khi nàng rủ tôi đi ăn miến . Tôi không biết là do giọng nói , nụ cười của nàng hay vì trong bát miến ấy , đã có bỏ thuốc mê mà sau đó , tôi đã sa lầy , từ đúng cảm giác trong tôi .

_ Anh có 3 ngày để cưa đổ em ! - Nàng xòe ba ngón tay và nhìn tôi bằng cặp mắt nửa như thách thức nửa như chế nhạo .
_ 3 ngày ? Quá ít với khả năng của anh ! - Tôi thú nhận .
_ Nhưng nó quá dài với sức chịu đựng của em - Nàng cười như mùa thu tỏa nắng vậy . Say chết đi được !
_ Được ! Không thử sao biết . phải không nào ?

Hồi phổ thông , nàng học ngay dưới lớp tôi . Chúng tôi đã từng chung câu lạc bộ thơ của trường . Nói đến thơ , lâu lắm rồi , có lẽ là sau đêm văn nghệ cuối cùng hồi trung học , tôi đã thôi làm thơ . Sau đó , tôi thấy thơ tôi cũng giông giống thơ của 1 vài người nổi tiếng , nên tôi quyết định gác bút . Tôi sợ một hôm sa sẩy , tôi sẽ bị coi là đạo thơ của người khác . Phần cũng vì tôi sợ tôi sẽ mê mải với thơ phú để rồi lại như cậu sinh viên bên trường Thương mại , bỏ học vì nghĩ mình là thiên tài . Tù đó , mỗi khi ai đó nhắc đến tôi của thời thơ phú , tôi đều vờ như đó là sự xúc phạm ghê gớm . Và tất nhiên , bạn bè cũ đứa nào đứa nấy đều le lưỡi rụt cổ sợ tôi phát khùng lại oánh tụi nó . Thực ra tôi đâu giận đến mức ấy đâu . Nhưng tôi cố tình vậy để tụi nó thôi ngay cái trò "khêu gợi" tôi . Tôi sợ mùi hoa sữa và mùa Thu cũng là vì thế ! Nó dễ khiến tôi nhẹ bỗng đi và như sắp bay khỏi mặt đất đến nơi rồi vậy .

_ Nhưng sao chỉ có 3 ngày ?
_ Vì 3 ngày nữa , bạn trai em sẽ có mặt ở Hà Nội , anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh .
_ Anh vẫn chưa hiểu lắm ! Em đã có bạn trai rồi còn gì ?
_ Đúng ! Nhưng em vẫn muốn mình có thêm cơ hội chọn lựa hạnh phúc cho mình . Biết đâu đấy , anh mới chính là người sinh ra cho riêng em ?
_ Anh không nghĩ đó lại là cuộc chạy đua khôn ngoan .
_ Anh sợ à ? Anh muốn bỏ cuộc à ?
_ Cứ cho là thế đi ! Anh không thích đua tranh .
_ Thế anh có yêu em không ? - Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt tôi .
_ Anh ... - Tôi thực sự lúng túng . Tôi có yêu nàng không ?

Rất rõ ràng , hồi đó , tôi tăm tia nàng . Rất nhiều bài thơ tôi đã viết cho nàng nhưng không dám ghi rõ là tặng nàng . Lúc nào tôi cũng chỉ dám ghi là tặng G.B dù chữ cái đầu của tên nàng là H.C . Thế là cả trường tôi khi đó đồn ầm lên là tôi yêu G.B . Và một loạt cái tên liên quan đến G.B ra đời . Nào là cô bé Giang Bình lớp 10A4 , lúc lại là cô bé Gia Bảo lớp 11E3 thậm chí , cô giáo dạy tiếng Anh của chúng tôi , hơn chúng tôi 4 tuổi , vừa ra trơờng có tên là Giao Bích cũng bị cho vào danh sách người tôi yêu . Chỉ có nàng , nàng đã khám phá ra nhờ những câu thơ đích danh về cái cổ cao trắng ngần của nàng và về thói quen chép miệng mà nàng âẫn hay làm . Tôi có nhớ một lần , nàng bảo tôi khi câu lạc bộ thơ tổ chức buổi đọc thơ trước toàn trường sáng thứ 2 . Nàng bảo :" Em sẽ ghen nếu như một ngày anh hết tặng thơ cho G.B ". Nhưng hồi ấy nào tôi đã hiểu gì đâu . Nên tôi cứ cười ngây ngô . Thiếu nước là đặt vào tay tôi chiếc lá , vào chân tôi cái ống bơ là tôi sẽ thành " tay cầm lá chân đá ống bơ , cười cười ngô nghê ". Nhưng bây giờ , sau 2 năm , khi mà tôi đã bặt tin của nàng từ ngày ra trường thì tình yêu đó có còn không ? Nhìn nhau , bên nhau trong khoàng thời gian vừa đủ để đánh bay bát miến cua liệu có thể cho một lời khẳng định nào không về tình cảm ? Tôi chịu !

_ Anh không cưa em , mất em rồi , anh sẽ tiếc !
_ Nhưng nếu anh cưa em mà không đổ thì sau đó anh sẽ phải sống như một gã thất tình - Tôi nói thật ! Vì tôi biết , nếu tôi cưa nàng , tôi sẽ phải yêu nàng . và nếu như nàng từ chối tôi , tôi sẽ đau đớn lắm ! Sẽ xuất hiện cảm giác thất tình . Chắc chắn !
_ Nếu anh sợ , em sẽ cưa anh ! Anh sẽ có 3 ngày để đón nhận tình cảm của em ! Quyết định nhé ! Ký cái roẹt và đóng dấu cái cộp . Bắt đầu từ ngày mai .

Nhìn nàng vào nhà mà tôi cứ ngẩn ngơ . Tôi thực sự vẫn chưa chắc chắn về sự có mặt của tôi ở trước cửa nhà nàng như lúc này . Lại càng không chắc chắn về những gì vừa xảy ra . Mọi thứ quá nhanh .

Ngày thứ nhất
Tin nhắn của nàng đến máy của tôi lúc 11h30 trưa khi tôi đang cùng âấy người bạn ngồi ăn trưa với nhau . Tôi sẽ phải đến đón nàng . Tôi không biết tôi đã phải nói dối thế nào để thoát khỏi lũ bạn . Hình như là tôi viện đến một thằng bạn trời đánh nào đó , xử tử hình vắng mặt nó , bắt nó phải nhập viện với một tai nạn tưởng tượng kiểu xe cán qua rồi xe nữa lại cán tiếp . Tội nghiệp nó . Khi tôi chạy như bay đến nhà nàng . đúng chậu cây to tổ chảng , chỗ hẹn , thì nàng đã đứng đó từ bao giờ với cài đồng hồ thể thao bấm giờ . Thấy tôi , nàng nhoẻn miệng cười :

_ Để em đoán nhé ! Anh đang ngồi ở một cái quán cách đây khoảng 100 km và anh đã phóng xa với tốc độ 55 km/h .
Tôi nhẩm tính , quả đúng ! Nên chỉ cười trừ . Nàng leo lên sau xe tôi . Áo phông tăắng , quần jeans . Nàng cười cười :
_ Em biết anh thích em mặc áo sơ-mi quần jeans và tóc búi cao để lộ cổ trắng ngần . Nhưng em nói thật , em đã rất cố gắng cũng không tìm ra chiếc áo sơ-mi nào . Từ hồi lên Đại học , em đã ly khai với áo sơ-mi .
Tôi lại cười trừ thêm phát nữa . Nàng cao . Nàng mà mặc áo sơ-mi phủ trùm qua đùi thì chắc chắn , trong nàng sẽ cực kì sexy . Nàng leo lên xe , vòng tay ôm eo tôi . Mùi nước hoa Halloween của nàng khiến tôi ngây đi . Trong hàng tỉ loại nước hoa , mùi này là mùi duy nhất mà tôi phân biệt và gọi tên được . Vì tôi đã từng có một mối tình với một người dùng loại nơớc hoa này . Bây giờ cô ấy đã có chồng . Hơi chuếnh choáng một chút nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại ngay .
_ Sao em lại muốn yêu anh ? - Tôi hỏi nàng khi 2 đứa vào một quán cà phê nhỏ trên đường Trần Quốc Toản .
_ Vì em đã từng được anh yêu và vì em nghĩ là em nên cho phép mình tùy chọn một người phù hợp với mình nhất thay vì chấp nhận bất cứ một ai đó đến tấn công mình .
_ Thế còn cậu bạn trai kia ?
_ Anh ấy ổn so với mặt bằng chung nhưng vẫn chưa đủ để em có thể trọn vẹn đi đến cuối đường với anh ấy !
_ Thế em còn yêu anh ta làm gì ? Hay em sợ anh ấy sẽ không sống nổi nếu em chia tay với anh ta ? - Tôi chế giễu !
_ Không hẳn vậy ! Có em hay không có em , cuộc sống của anh ấy vẫn cứ tiếp diễn như mọi khi của anh ấy . Và em sẽ bỏ đi ngay nếu như em thấy anh phù hợp hơn !
_ Còn nếu anh không phù hợp ? Anh không thể bằng anh ta ?
_ Em sẽ nhận ra rằng có lẽ em đã quá đòi hỏi .
_ Anh chịu em rồi đấy !
_ Chưa đâu anh , còn 2 ngày nữa kia mà !

Chúng tôi đã có nguyên một buổi chiều bên nhau . Nàng luôn biết cách để mỗi nơi chúng tôi đi qua sẽ để lại ít nhất 1 câu chuyện về nàng hoặc về chính tôi . Nàng giới thiệu cho tôi những cái quán mà tôi chưa bao giờ nghe thấy . Từ quán cà phê giảm giá 50% suốt đời cho khách hàng nữ tên là Chim Xanh cho đến quán cà phê của những nhà báo trên phố Tâần Quốc Toản . Nàng cũng cho tôi biết ở Hà Nội có 1 nơi gọi là Bến Hàn Quốc , câu chuyện về con ma mặt thớt và những đồng nghiệp lãng mạn hay đến với nhau . Tôi không biết nàng đã moi những câu chuyện đó từ đâu ra nhưng chắc chắn , tôi biết , nếu tôi quay lại những chỗ đó , tôi sẽ nớ nàng da diết .
Chúng tôi kết thúc buổi chiều tại 1 cảng ven sông Hồng . Nơi mà gió và cát luôn đầy ắp như những vật trang trí cho khu vực đó . Tôi vui ! Cái vui gần như là không tì vết .

Ngày thứ 2
Nàng bắt tôi lớn lên . Không còn như những đứa trẻ lên 10 như hôm qua , tôi hôm nay trở thành đứa trẻ mới lớn . Không ! Chính xác là tôi của thời trung học . Ngồi trên 1 cái quán cao vút , nhìn ra hồ , tôi thực sự như 1 cậu con trai trung học . Tôi không thể ngưng ý nghĩ muốn làm thơ tẵng nàng như ngày xưa vậy .
_ Sao hồi đó anh không ngỏ lời với em ?
_ Là bởi anh nhút nhát . Anh sợ khi anh ngỏ lời với em rồi , anh sẽ mất em vĩnh viễn .
_ ANh qua lãng mạn khi đó !
_ Có thể ! Và cả bây giờ nữa !
_ Anh ấy của em cũng vậy ! Chưa bao giờ cần em quan tâm chỉ vì anh ấy yêu em quá !
_ Là sao anh không hiểu ?
_ Là anh ấy sống và sống tốt với cuộc sống của anh ấy dù có em hay không có em .
_ Thế là tốt hay là xấu ?
_ Em biết được em đã không phải kiếm tìm thêm cơ hội nào nữa !
_ Sao em không nói với anh ta ?
_ Nói rằng anh ơi , hãy để em nhảy vào cuộc sống của anh , chăm sóc anh ?
_ Thay vì em cứ ấm ức như hiện nay .
_ Để rồi sẽ là những công việc chứ chẳng còn là yêu thương .
_ Anh khong nghĩ vậy !

Nàng dựa đầu vào vai tôi . Mặc gió khiến cho những sợi tóc của nàng đâm chọc vào mặt tôi , mắt tôi . Tôi không dám cử động mạnh vì sợ nàng sẽ ngồi thẳng dậy . Hôm nay nàng mặc váy . Tôi muốn choàng tay ôm nàng lắm . Nhưng tôi không têể bước qua dc nỗi sợ hãi mơ hồ . Dường như tôi sợ nàng sẽ tan biến như trước đây tôi đã từng sợ hãi vậy .
_ Bây giờ anh đang muốn gì nhất ?
Nàng hỏi tôi mà mắt vẫn không rời khung cảnh hồ nước mênh mông phía trước mặt . Tôi cũng thầm cảm ơn nàng đã không quay lại vì nếu không , nàng sẽ hiểu , tôi muốn dc hôn nàng . Tôi đáp :
_ Anh muốn thời gian cứ đứng im mãi thế này .
Nàng cười nhẹ , quay lại , úp mặt vào ngực tôi :
_ Đóng băn lại nhau thế lại hay !
Tôi cười ngu ngơ . Đóng băng lại nhau , từ hôm nay sẽ có 1 cái tượng đá . Cũng lãng mạn lắm ! Biết đâu , sẽ có nhiều đôi yêu nhau ra chạm tay vào tảng đá tôi nàng để cầu cho tình yêu dc bền chặt . Họ sẽ gọi nàng là Thạch Nữ . Và tôi , đương nhiên , thành Thạch Nam .

Ngày thứ 3 - ngày cuối cùng
Tôi lại về lại chính tôi của thời điểm hiện tại . Hai đứa ngồi trong 1 quán trà mang tên Trà Hoa trên đơờng Bùi Thị Xuân . Nàng đặt tay lên mắt tôi , che mắt tôi lại , giọng nàng thật ấm :

_ Bây giờ là năm 2015 , mườin ăm đã qua rồi , anh đang thế nào ?
_ Anh nhìn thấy con chúng mình . Và em . Em sẽ là 1 bà mẹ sành điệu .
_ Bây giờ là năm 2010 , 5 năm qua rồi , anh sẽ là ai ?
_ Chồng của em ! Một ông chồng yêu vợ nhưng lại rất nhu nhược trước những đứa con .
_ Bây giơ là tháng 11 của năm nay , anh đang ở đâu ?
_ Anh ở lại đúng chốn này vào đúng ngày này của tháng tới . Anh hy vọng anh sẽ có em đi cùng .
_ Bây giờ đã là ngày mai , anh đang trông thế nào ?
_ Anh buồn ! Anh buồn vì em đã ra đi ! Nhưng em vẫn tin 1 ngày em trở lại .

Nàng buông tay và ôm mặt khóc . Tôi lại 1 lần nữa luýnh quýnh không biết phải làm điều gì để ngăn tiếng khóc ấy , à không , để hiểu vì sao nàng khóc . Tôi đã nói sai điều gì ư ? Không ! Tôi nói đúng với lòng mình . 3 ngày quá đủ cho một tình yêu nhưng còn thiếu quá cho sự khởi đầu . 3 ngày , người at có thể làm người yêu của nhau trọn vẹn . Nhưng 3 ngày chưa đủ để tôi và nàng có thể có 1 khởi đầu tốt để băt đầu 1 tình yêu . Tôi hiểu ra điều này khi mà tôi nhận ra lí do vì sao mà mãi tôi vẫn chưa hôn nàng , dù điệu kiện luôn sẵn sàng đến thế . Và nàng cũng hiểu điều đó . Rõ ràng đến bật khóc . Tôi chưa sẵn sàng cho 1 tình yêư và nàng cũng chưa hề sẵn sàng cho 1 cuộc chia tay với người bạn trai hiện tại của nàng . Dù nàng có nói thật nhiều về sự tùy chọn của nàng . Nhưng tôi biết , nàng muốn tìm 1 ngơời để nàng có thể quan tâm , chăm sóc . Đó là 1 nhu cầu của nàng mà bạn trai hiện tại của nàng đang ở quá xa và anh ta chưa bao giờ cho nàng cơ hội ấy ! Sự thiếu hoàn hảo của anh ta đó là anh ta đã tự tay chăm sóc cho cuộc sống của anh ta mà không cho nàng cơ hội ấy ! Nàng sẽ ra đi hay nàng sẽ ở lại . Với tôi , điều đó chẳng còn ý nghĩa nào cả . Vì tôi biết , tối đang bắt đầu yêu nàng ...

Hãy nắm tay thật chặt
Sẽ rất buồn cười, nếu, tên ngốc nắm tay một đứa con gái...”. Dương không hình dung ra nổi... Một khung cảnh hơi hơi lãng đãng, mây vật vờ dạt qua chậm rề, thêm một cái xích đu hai chỗ ngồi, tên ngốc sẽ chạm vào một bàn tay xinh xắn, thật nhẹ nhàng, rồi thì sẽ là những lời mà ai cũng biết. Một cái nắm tay theo đúng nghĩa trong phạm trù tình yêu với Dương luôn thế. Có lẽ cũng chẳng thay đổi được, đến khi nào... khi nào nhỉ, Dương cũng chẳng biết.

Nhưng ngay lúc này, tên ngốc đang hiện hữu, nhảy nhót thật khiêu chiến trong những lãng mạn, những xích đu của Dương. Vào cấp III, bản mặt ngốc kinh khủng của hắn khiến Dương tự động chạy đến làm quen, lạ thật. &, chính vì là một tên ngốc nên chẳng có j` về hắn mà Dương lại không hiểu. Tất nhiên, lãng mạn không bao h thuộc phạm trù nghiên cứu & thực hành của hắn. Thế nên Dương không cho phép tên ngốc xâm phạm những ước mơ & quy chuẩn tình yêu của mình, sẽ mất hình tượng lắm lắm. Ghét thật, còn cái tên cũng chẳng hay ho tí nào: Sơn – Thanh Sơn, chính xác hơn, hắn là tên bạn thân duy nhất của Dương. Cũng buồn vì khả năng kết thân hơi hạn chế. Nhưng lạ, gắn bó với tên ngốc như hình với bóng, như con trai với con trai (?), Dương chưa bao h hối hận. Hắn cũng luôn tự hào vì được Dương phát hiện, đặt tên cho bản thân hắn một cách chính xác: tên ngốc. Cho đến khi...

“Dương, tôi muốn nắm tay một đứa con gái”. Tên ngốc nghi ngại vừa nói vừa thăm dò. Có vẻ như không chắc chắn lắm về sự đúng sai. Không hẳn rằng một tên ngốc muốn nắm tay một đứa con gái thì sẽ hết ngốc. Buồn rằng với tên ngốc của Dương, một tên ngốc sẽ trở thành một tên đại ngốc.

Phải đến vài giây dành cho sự im lặng của Dương. “Tôi sẽ thấy ông tay trong tay tình củm à? Ông sẽ làm như vậy với một đứa con gái... ngoài tôi à? Tôi khóc này haaaaaa...” Tên ngốc càng thộn hơn khi đối diện với điệu cười ma quái.

“Này bà đừng có nhầm. Mấy trò suồng sã với bà đâu có tính. Nghiêm chỉnh đi, tôi muốn nắm tay một-đứa-con-gái, bà sẽ giúp tôi, hứa danh dự đi”.

Bắt đầu một mối yêu đương, người ta thường sẽ tuân theo một số bước sẵn có, hình như đã đi vào truyền thống chẳng thay đổi được. Còn chuyện sáng tạo ra một bước nào đó đột phá, lạ lẫm để đánh dấu độc quyền thì đó là chuyện của họ - những ai đó thích sự mạo hiểm, sự mới mẻ & hình như hơi khác người. Bất giác, những con mắt dị nghị, tò mò như săm soi vào gáy nóng ran. Đã khó để yêu được một người, lại phải khó khăn để nghĩ ra những cách yêu cho mới mẻ, hình như là một hành trình vất vả. Dương chưa nghĩ đến chuyện yêu, nhưng thật sợ khi yêu như thế. Tự nhủ, Dương sẽ yêu, & yêu thật giản dị, chân thành. Đúng rồi, cứ theo nguyên tắc đã. Mở đầu một câu chuyện yêu đương sẽ là những cái nắm tay. Đó là sự va chạm vật chất đầu tiên, nhẹ nhàng & cũng rất lãng mạn. Cái gặp gỡ của ánh mắt là đương nhiên, chẳng ai phải tranh cãi. Nhưng nhìn & chỉ nhìn, liệu có bền không? Xem nào, ánh mắt này, nắm tay này, cuối cùng sẽ là đôi môi ngọt ngào...

“Bà không cần phải suy tính cặn kẽ quá đâu nhá, bình thường thôi. Nhưng dù sao cũng cám ơn bà”. Tên ngốc ngó trân trân bản mặt Dương đần ra, nghĩ ngợi. Không hiểu tại sao bà chằn tự nhiên tốt bụng dữ dội đến thế.

“Ông đừng có mơ!!!”. Giật mình thật, Dương đáp lại như phản xạ, cố che giấu một vài cảm xúc. Tay vân vê mấy cái đĩa hip-hop tên ngốc vừa tha về, Dương len lén liếc tên ngốc. Liệu hắn có phát hiện ra điều j` không nhỉ?

Đúng là, Dương mới là người đang mơ. Đụng chạm đến những mộng mơ, những j` hơi xa vời của tình yêu, một đứa con gái nhút nhát sẽ hay tưởng, sẽ ôm ấp những ảo giác cho riêng mình, để rồi những âm hưởng sóng sánh của thực tế tạt ngang, vỡ oà.

***
“Nào, bắt đầu cho chiến dịch tán tỉnh ngu ngốc của ông. Bài một, ông dượt I’m with you đi. Nhỡ đâu lại trở thành bài hát của-chỉ-riêng-hai-đứa. “I’m standing on the bridge. I’m waitin’ in the dark. I thought that you’d be here by now...” Theo lệnh của Dương, buổi tập dượt đầu tiên sẽ thực hành tại gia, trời hơi lạnh. Ăn chán chê những thứ còn sót lại trong tủ nhà tên ngốc, Dương mới nhấn play cho những giây tập đầu tiên. Bà chằn nghêu ngao cho đến khi bị ngắt quãng.

“Thôi, thế là đủ, bà yên tâm lớn, bà biết tôi kết con bé Avril này mà, hát mấy bài đó ok đi. Bà xem, đừng có dại so sánh giọng ca với tôi, cái đồ mê muội, chỉ tôn thờ tiếng mẹ đẻ. Nhưng này, có ghen tị không đấy, khổ thân, tưởng là bà muốn hát song ca bài đó với tôi suốt cuộc đời chứ, há há...!!!”. Tên ngốc khoái chí hát váng mấy đoạn tủ. Rồi cũng chẳng thoát được mấy đòn cấu chí của bà chằn.

Tên ngốc thật ngốc, nhưng nói đến chuyện học hành thì hỡi ôi. Đụng chạm đến thứ ngôn ngữ thứ hai của hắn - tiếng Anh, Dương luôn là kẻ bái phục một cách yếu đuối. Hắn kết, hắn sùng nhạc ngoại như điên dại, chẳng phân biệt rock, rap, pop, thậm chí là hiphop, miễn là tiếng Anh. Cái chuyện nghe, hiểu & chỉ cần repeat nhiều nhất 3 lần để chép được nguyên xi một bài hát tiếng Anh, Dương đã thử hắn, & rồi tự khuyên mình không nên mất thời gian thêm nữa. Nhìn tên ngốc ngửa mặt lên trần nhà, cổ gân lên chằng chịt để lấy giọng cho đoạn cao trào, Dương thôi không nghĩ về nhiệm vụ hướng dẫn viên tình cảm, Dương nghĩ về tên ngốc kia. Thật là khó hiểu, Dương chẳng tìm ra câu trả lời cho một tên con trai cực dốt ngữ pháp tiếng Anh nhưng nghe sõi như bọn gà nòi, phát âm & nói nhanh chẳng khác người Anh. Lại về chuyện điện tử - cái thú chơi bời của bọn con trai bây h, những tay anh chị andy, hehe, acquisaybiti trong Counter Strike 95 ngõ nhà tên ngốc đều biến thành gà nhóc dưới tay hắn; cũng đột quỵ cùng lúc khi biết về trình độ tin học của hắn - một con số O to đùng. Nhưng dù sao, hắn vẫn chỉ là một tên ngốc. Một tên ngốc Dương dùng là “cu ly” khi tìm bạt mạng không thấy lyric Sk8ter boy; để dùng làm công cụ trả đũa cho những tên háu chiến Counter dám bắn Dương te tua.

Hết bài tủ, tên ngốc thôi không hát, thấy bà chằn ngồi một chỗ thì lo lắng. Dương chợt thấy sự vô lý một cách khó hiểu của mình, vội bật ra đúng cái giọng mà tên ngốc vẫn nghe: “Bài hai, khó hơn nhiều đấy nhá. Ra công viên, chỗ đó có xích đu”. Cái giọng khinh khỉnh không chịu được. Tiếp tục làm người dẫn đường khó tính, Dương hành hạ tên ngốc khốn khổ, chỉ biết tuân lệnh mà không dám chối từ.

Gom góp tiền, hai đứa thuê được cái xe đạp đôi, phóng như điên, làm mấy khoảnh đường trong công viên giật mình thon thót. Nhưng được cái hai đứa hay cãi nhau chí choé mà đạp xe chung chẳng thấy mảy may rắc rối j`. Lạ thế. Công viên buổi sáng muộn chẳng có ai ghé thăm, chỉ vài tên mọt sách cắm đầu vào sách vở, cũng chẳng để ý đến hay đứa trẻ con lắm mồm. Tia thấy cái xích đu đôi đang chỏng chơ, Dương ra lệnh cho tên ngốc lau chùi cẩn thận.

“Nào, ông thử đi, đừng có làm tôi thất vọng”. Nắm lên, nắm xuống, vụng về, thô kệch không thể hơn ở một tên con trai. Tên ngốc vẫn chỉ hoàn là một tên ngốc, Dương chào thua, không ngớt than vắn thở dài cho một thằng kém cỏi. Tên ngốc tiu nghỉu, dậm chân thật mạnh cho cái xích đu bay veo veo. Tóc hắn lật phật, mắt kính loang loáng nắng, mấy cái răng nhọn nhọn, lại thêm cái màu áo xanh lè, Dương thấy hắn thật ngốc, nhưng hình như... hơi dễ thương thì phải. Trưa muộn, Dương với tên ngốc gò lưng đạp xe ra Láng Hạ ăn món Huế. Đấm đá một hồi tranh nhau thêm bát mì Quảng lạ miệng, để rồi cả hai cùng trề môi đỏ chói, lưỡi cay xè ớt.

***
Trời rét lại bởi những rơi rớt mưa của mùa hè. Thu mà giá, không gian giật mình vì những cơn nước lạ. Đường hồ vắng, lao xao bởi gió. Cái xe máy chạy sát rạt bờ rào, chút lại mạnh ga, chút lại ỳ trệ như chẳng muốn tiến thêm một chút nào nữa. Hai người đang nắm tay nhau, thật chặt.

Hờ hững & bất cần những thước phim hấp dẫn, những bản tình ca muôn thuở, người ta chỉ giả vờ thôi, chỉ lên gân ở một chốn đông người nào đó. Dương nhận ra, thật dễ dàng, ngay lúc này. Tên ngốc từng hỏi: “Bà thấy bà đang ở đâu trong cuộc sống này?”. Dương giật mình. Đúng thật, bên Dương luôn chỉ có tên ngốc thôi. Những chỗ đông người hình như không thích Dương, ngược lại, Dương cũng nghĩ mình không thuộc về những chốn ồn ào. “Nhưng... chỉ có tên ngốc, liệu có cô đơn...”. Nhưng rõ ràng Dương đang nhớ đến tên ngốc, & cả Avril nữa. It’s a damn, cold night. I try to figure out this life. I want you. Take me by your hand, take me somewhere new... Cũng thấy buồn & tủi thân một chút.

Cái áo mưa 2000đ sột soạt cứ mắc vướng vào líp xe, rách toạc. Ì ạch nhấn pêđan chống lại những cơn gió tạt ngang hách dịch, chực sấn sổ ghìm ghiđông. Găng tay len chưa dùng vì chưa thật lạnh, lại mưa, bàn tay tái đi, bám chặt vào tay nắm. Dương ước đến một cái nắm tay, nhẹ nhàng mà thật chặt, lại còn vô cùng ấm. Sự cô đơn đưa đẩy Dương, ánh mắt dõi theo chiếc xe máy có hai người ngồi, từng vòng xe cứ đều quay & chợt dừng. Dương nhận ra khung cửa xếp nhà tên ngốc.

Nhìn qua song cửa xếp, tên ngốc đang lui cui bẻ mì tôm, chắc đang làm bữa ăn đêm. Cũng chẳng học hành j` đâu, lại vừa cắm đầu vào Counter Strike mệt nghỉ.

“Sơn!!!” Dương gọi khẽ, sợ đụng vào giấc ngủ của xóm đang yên tĩnh.

Ghé mắt & ngạc nhiên, tên ngốc dồn dập, chẳng để ý thấy một tâm trạng đang rất không bình thường của Dương. “Sao lại là bà vậy, đêm hôm thế, không biết là tôi đang rất bận hả!”.

“Thôi, để tôi yên. Tôi chỉ biết đến nhà ông thôi”. Lách qua chỗ cửa xếp kéo một nửa, cái áo mưa rách thêm một mảng, lộ quần nhung gấu sũng nước của Dương. Dương nóng bừng mặt, má ấm nóng, hình như Dương khác. Chẳng nhìn tên ngốc, cũng chẳng quan tâm xem bộ dạng hắn khi thấy mình như vậy, Dương lúng búng ứ nghẹn từ cổ họng: “Tôi chỉ có ông làm bạn...”. Sự chia sẻ, sự có mặt của người thứ hai chứng kiến, tâm trạng của người ta thường rung động mạnh hơn, cái buồn phiền như phát nổ.

Bát mì vừa chêm nước nóng, xúc động... chẳng hiểu sao, Dương chỉ thấy bàn tay chợt ấm. Giờ tay gạt nước mắt, khựng lại, Dương nhận ra tên ngốc đang nắm tay mình rất chặt. “Ông... tôi...” Dương nhìn tên ngốc, thật lạ.

Tên ngốc giữ chặt, mặc kệ Dương giãy nảy, lúc lắc rơi xuống những hạt mưa còn sót lòng bùng trong áo mưa cóng lạnh. Kéo Dương lại gần thêm một chút, tên ngốc vẫn không rời nắm chặt đôi tay run rẩy, hắn thì thầm thật khẽ: “Tôi chưa nắm tay ai như thế này bao h. Hồi trước tôi rất vui vì bà cho tôi tập nắm tay với bà. Bây h là lúc thực hiện”.

***

Có lẽ ngày mai, trời sẽ không mưa nữa. Mây trắng sẽ vật vờ trôi, gió lãng đãng ghé thăm. &, cái xích đu dường như kín chỗ.

I want you. Take me by your hand. Take me somewhere new. I don’t know who you are. But I, I’m with you...

Những dấu yêu không muộn
1. Chiếc máy bay trượt dài trên đường băng trong ánh hoàng hôn chập choạng. Chiều đông Hà Nội mang một vẻ gì ảm đạm khiến người lữ hành, sau một chuyến đi dài tưởng như đằng đẵng, lại chỉ cảm thấy thêm mệt mỏi, bức bối trong người. An đưa tay lên miệng, húng hắng ho. Mùa này gió buốt quá, hai bàn tay mấy phút trước còn ấm, giờ đã thấy tê tê lạnh. 5h55’. Máy bay về muộn gần một tiếng rưỡi. An đưa mắt tìm kiếm trong dòng người vội vã trước cửa sân bay một hình bóng trong tưởng tượng. Liệu Nhi có chờ An đến bây giờ? Liệu có nhận ra anh? Gặp anh sau bao nhiêu năm chờ đợi, Nhi của An sẽ thế nào?
15’ trôi qua. Sân ga vẫn nườm nượp người qua lại. An buông một tiếng thở dài. Ngần ấy năm lênh đênh xứ người, không phải anh chưa từng trải qua cái cảm giác lạc lõng ở một nơi xa lạ. Suốt quãng đường bay từ Sài Gòn ra Hà Nội, An vẫn mường tượng khoảnh khắc gặp người yêu với những buồn vui nhung nhớ kìm nén bao lâu nay. Sẽ là ánh mắt nồng nàn, là cái siết tay thật chặt, Nhi sẽ tựa đầu trên vai An, nằm gọn trong cánh tay anh… Nhưng đáp lại An chỉ là một Hà Nội lặng lẽ đến lạnh lùng, là những con người vồn vã chào nhau, vội vã tạm biệt nhau. Nụ cười có, nước mắt có, cả những yêu thương trao gửi trong giờ phút tương phùng hay ly biệt. Nhưng không phải dành cho anh…
Trời chiều chuyển dần sang màu đen ảm đạm. Gió vẫn từng cơn, từng cơn buốt đến tận cùng suy nghĩ. An nhìn quanh lần cuối, dừng ánh mắt trên một khuôn mặt mới xuất hiện, hình như đang âm thầm quan sát anh. Cô bé có mái tóc dài mượt, đội mũ che gần nửa khuôn mặt, đút hai tay trong chiếc áo khoác xanh tím than chui đầu to lùng bùng, lặng lẽ và đặc biệt giữa những người xung quanh trong cảm giác của An.
- Nhi?- An vội vã trước khi kịp nhận ra bất cứ nét thân quen nào, dường như là cả hi vọng đặt vào đó, ngỡ chậm một giây thôi thì cô gái sẽ biến mất, sẽ chẳng còn chút hi vọng để An có thể tìm thấy em.
Một thoáng ngập ngừng dài như thế kỷ, cô gái ngước đôi mắt đen láy, lấp lánh những tia sáng kỳ lạ nhìn vào mắt An, mỉm cười:
- Anh An
Gió vẫn buốt từng cơn trên khoảng không thênh thang nhập nhoạng tối. Hình như cơn gió lạnh lẽo giữa mùa đông Hà Nội cũng mang một hơi thở ấm áp lắm, ít nhất là đối với An, trong khoảnh khắc tương phùng này…
2. 7h30’ tối, tầng hai quán ăn đông đúc và ồn ào. Nhi và An chọn một chiếc bàn đôi cạnh tấm kính chắn, có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn phố sá nhộn nhịp bên dưới. Hà Nội về tối không còn khoác lên mình cái vẻ âm u như buổi chiều muộn. Qua lớp kính trong suốt, An thấy một Hà Nội lung linh hơn, sống động hơn và cũng hối hả hơn. Một chút gì đó hao hao Sài Gòn chứ không cổ kính và bình yên như người ta vẫn tả. Thật lạ, mọi thứ trong suy nghĩ của An trước đây đều như bị đảo lộn: những cảm nhận, cái lạnh, không gian, Hà Nội và... Nhi.
---------------
Một tiếng trước, khi Nhi lần đầu tiên nhìn vào mắt An và mỉm cười, anh đã ngỡ như mọi cảm xúc bao lâu nay sẽ vỡ oà, An sẽ ôm lấy bờ vai Nhi, để Nhi tựa đầu trên vai anh nhẹ nhõm, để anh có thể đặt một cái hôn lên mái tóc người yêu. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Sau tất cả những nhung nhớ đằng đẵng, những thương yêu ấp ủ, và trong cái khoảng lặng dài như thế kỷ khi Nhi đứng trước anh, chờ đợi, An chỉ mỉm cười đáp lại:
- Ừ, anh về rồi, Nhi...
--------------
- Anh có thấy em khác những gì anh tưởng tượng không?
Nhi lên tiếng, nhẹ như gió thoảng. Hình như phản ứng của An khiến Nhi e dè. Nhi im lặng, nhưng nhìn ánh mắt em, An hiểu. Suốt một tiếng bên An, Nhi chỉ nói những câu xã giao, không vội vã, không đòi hỏi, cũng không thất vọng. Hình như Nhi đang giữ một khoảng cách nào đó, không phải là khoảng cách chừng mực khi hai người bước bên nhau hay khi Nhi ngồi sau tay lái. Là gì An cũng không thể trả lời chính mình.
- Anh?- Nhi gọi, cắt đứt dòng suy nghĩ của An, phá vỡ khoảng lặng giữa hai người mấy phút vừa rồi.
- Hả?
- Em đang hỏi anh mà...
- Ừ...  
An nhìn vào đôi mắt đen láy chờ đợi. Nhi có khác không? Thì vẫn là Nhi của An đấy thôi, vẫn tính cách ấy, gương mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấm áp An nghe qua điện thoại. Nhưng có gì đó ở em khiến An cảm thấy xa lạ, chẳng hiểu...
- Anh?
- Hả? Anh có tưởng tượng gì về em đâu- An cười, trả lời Nhi lãng xẹt.
- Thế có khác những gì anh thấy-ở-em-trước-đây không?- Nhi nheo mắt hỏi lại, ranh mãnh.
- À, để anh coi...
Nhi phì cười bắt bẻ:
- Anh coi qua coi lại hơn một tiếng rồi vẫn không biết là em giống hay khác à?
- Thế em có thấy anh khác gì không?
- Có chứ, với những gì em thấy ở anh trước đây thì anh phải trả lời em ngay là: “Em vẫn thế thôi, dễ thương như hồi nào tới giờ”.
An bật cười trước câu trả lời láu lỉnh, cả cái cách Nhi nhại kiểu trò chuyện của miền Nam. Nhìn sâu vào đôi mắt cười đang ánh lên những tia nhìn dịu dàng ấy, một thoáng thôi, An lại có cảm giác muốn đưa tay nắm lấy bàn tay Nhi, để lại là An của những gì Nhi thấy trước đây: “Ừ, em chẳng khác gì cả, vẫn dễ thương như hồi nào tới giờ”...
3. Gần 2h sáng trong khách sạn, An vẫn ngồi trầm ngâm bên cửa sổ. Hà Nội về đêm tĩnh lặng và yên bình quá. Cái cổ kính, thâm trầm phảng phất vốn bị sự ồn ào của con người, hào nhoáng của ánh đèn điện che lấp, khi này lại hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. An hít một hơi thật dài. Cái lạnh, nỗi cô đơn xa lạ xộc vào mũi, ngấm vào từng ngóc ngách trong tâm hồn khiến anh thoáng rùng mình. Kể cũng lạ, sao An nhớ Nhi đến thế, không phải chỉ là Nhi-trước-đây An vẫn nhớ quay quắt trong giấc ngủ, không hẳn chỉ là hình ảnh An ôm ấp trong tưởng tượng. An nhớ Nhi của ngày hôm nay, cô gái đã mỉm cười với anh bên sân ga đầy gió, đã cùng anh ăn tối, cùng dạo phố, trò chuyện, cô gái vừa thân quen, vừa xa lạ, từ khi gặp nhau đến giờ vẫn dành cho An cái quyền-im-lặng. Chờ đợi và hứa hẹn, để rồi khi gặp nhau, có những điều chẳng thể nói nên lời. Không phải vì cảm xúc khiến con người nghẹn ngào mà chính những lạ lẫm ban đầu, An cũng không hiểu, ngăn anh kéo Nhi đến gần mình hơn nữa...
2h30 sáng. Gió đêm vẫn miệt mài kéo những bước dài trong không gian lồng lộng. Hà Nội cuộn mình trong cái lạnh cắt da mà dửng dưng với con người. Đêm vẫn sâu hun hút, huyễn hoặc và dài bất tận. Thoảng trong những cơn gió buốt, hình như An thấy đâu đây mùi hoa sữa ngày xưa Nhi vẫn thường kể, dù anh chưa từng biết đến loài hoa ấy, cũng không chắc mùa này có hoa sữa hay không. Giá bây giờ An có Nhi ở bên, chia sẻ cùng anh sự trống trải như em vẫn thường thế, và cũng đã như thế trong cả buổi tối hôm nay. Giờ này Nhi đã ngủ chưa? Hay em cũng đang thao thức vì buổi gặp gỡ không như mong đợi? Em có buồn không khi An chẳng hề nói với em một câu yêu thương?
4. Chiều Đông hửng nắng, những tia nắng hiếm hoi sau bao nhiêu ngày rét mướt dường như khiến Hà Nội bớt lạnh lùng, ấm áp hơn và thân thiện hơn với người khách lạ. Nhi và An lại cùng nhau bước trên con đường rợp bóng cây. Đi và đi, chỉ để được ở bên nhau, để chờ đợi một điều gì đó mơ hồ lắm. Nhi bước bên cạnh An, hai tay đút trong túi áo, bình thản và điềm đạm. Vẫn khoảng cách chừng mực, vẫn một chút e dè, vẫn là một cái gì đó là lạ, những yêu thương trong im lặng cả An và Nhi đều giữ kín. Ba ngày bên nhau như hai người bạn mới quen và thấu hiểu, những câu chuyện thường ngày hình như bớt xa lạ hơn. Đôi khi, giữa những câu chuyện ấy, An lại bắt gặp trong Nhi-hiện-tại một cái gì đó rất giống. Mà không. Chẳng phải “giống”. Thực sự là Nhi-của-An những ngày xa cách và chờ đợi.
Ven đường, cuối những rặng cây lộ ra một khoảng không nắng nhè nhẹ ấm áp, thoảng khiến con người chuếnh choáng. An lẩm nhẩm nhớ lại những câu thơ ngày xưa viết cho Nhi: “Này em, kề tai cho hỏi nhỏ/Mùa xuân này có đợi khách viễn phương?/Nụ cười xinh cô nàng đeo khăn đỏ/Có chờ ta bên nắng ấm ven đường?…”. Ừ, nắng lên rồi, và em vẫn chờ. An quay sang nhìn Nhi-đang nhẩn nha ngắm nghía dòng người qua lại:
- Em có nhớ mình thoả thuận thế nào về lần đầu tiên gặp gỡ không?
- Có chứ. Mà anh hỏi làm gì thế?- Nhi nhìn An, tò mò.
- Hồi đó em bảo em sẽ mở lời trước?
- Em sẽ gọi “Anh An...”
- Rồi sao?- An nhìn Nhi, tỏ vẻ hỏi han.
- Rồi sao thì em phải hỏi anh chứ sao anh lại hỏi em?- Nhi bật cười đánh trống lảng.
- Rồi anh sẽ ôm em phải không Nhi?
...
Mấy giây trôi qua tựa như cả không gian đang nín thở chờ đợi, Nhi ngước mắt nhìn An, ánh mắt thấp thoáng những hồi hộp khó tả. An mỉm cười, nụ cười đầu tiên anh dành cho Nhi một cách nhẹ nhõm, không vướng bận những suy nghĩ vẩn vơ kỳ quặc. Cũng lần đầu tiên, An đưa tay nắm lấy bàn tay Nhi, kéo em vào lòng, tưởng như yêu thương vỡ oà trong khoảnh khắc.
Bàn tay em ấm áp quá, sao đến tận bây giờ ta mới nắm lấy bàn tay ấy?
Em gần gũi thế, sao bây giờ ta mới nhận ra?
Nắng trải dài trên đường, vương nhẹ lên mái tóc huyền. An khẽ đặt lên đó một nụ hôn dài lặng lẽ, nghe như tiếng Nhi thì thầm bên tai, hay là tiếng lòng gửi vào trong gió:
- Em đã đợi được, An nhỉ?
Và An nghe lòng mình đáp lại:
- Ừ, em đợi được, anh đã về...

Rượt Đuổi Thời Đại

“Sống là một cuộc chiến đấu. Chiến đấu và giành giật. Không có cái gì tự nhiên đến với mình cả đâu.” Anh nói. Một cách gay gắt và quyết liệt. Em yếu ớt: “Có nghĩa là chém giết, có nghĩa là coi trọng sức mạnh, có nghĩa là đạp lên đầu nhau?” Anh xiết chặt vai em vào người anh và đáp: “Đúng vậy! Chỉ cần đừng chơi tiểu xảo. Hãy chiến đấu bằng sức mạnh của mình. Hãy giằng lấy những gì thuộc về của mình”. Em chợt nhớ đến Tuấn bạn trai cũ của em. Anh đã giành em từ Tuấn. Em bị anh thuyết phục rằng em xứng đáng được nhiều hơn những gì em đang có với Tuấn. Rằng em không phải là của Tuấn, không thể là của Tuấn được. Với Tuấn, em sẽ chỉ mãi là một người phụ nữ thông thường không hơn. Có nghĩa là yêu Tuấn, cưới Tuấn và làm bà nội trợ tóc búi rùi, mông quần cứng như mo nang và những tiếng khóc con cái nhếch nhác trên ngực. Rằng em sẽ tầm thường đi với những 24h/7 ngày tuần tự. Rằng em sẽ mãi mãi chỉ biết Tuấn yêu em thế nào mà không bao giờ biết nổi thiên hạ đang yêu nhau ra sao. Em nhớ đến đôi mắt Tuấn nhìn em thảng thốt vì không tin nổi sự ra đi của em. Nhưng sau cái thảng thốt ấy lại là cái nhìn cam chịu. Cam chịu đến thật hèn mọn.

Anh cướp em đi không phải bằng những hứa hẹn sẽ khiến em bừng sáng mà là bằng niềm tin trong em về một ngày mai đầy những thách thức chờ đợi. Anh cũng là một trong những thách thức đó. Anh thách thức em về khả năng đón nhận sự nồng nhiệt của anh. Gần như ngay tức khắc, em vừa nói em và Tuấn chia tay, anh có mặt và cuốn em đi bằng một nụ hôn sâu như vực thẳm sâu nhất thế giới. Em cứ bị hút xuống, xuống mãi, xuống mãi. Không có điểm dừng. Tuấn giờ này có lẽ đang say ngủ. Bây giờ đã là 11h rồi còn gì? Em đứng lên: “Mình về đi anh”. Anh nhíu mày: “Sớm thế? Anh đang tính rằng chúng mình lên New hoặc Apo. Cả một ngày làm việc vất vả cũng nên thư giãn một chút chứ!” Em lắc đầu: “Hôm nay em hơi mệt. Vừa giải quyết xong một dự án em thực sự muốn nghỉ ngơi một chút. Về sớm một chút để xem tivi với bố mẹ, để bố mẹ nhìn thấy mặt mình. Suốt đợt vừa rồi làm dự án em về nhà là ngủ sáng dậy lại đi làm bố mẹ không hề thấy mặt rồi” Anh gật đầu: “Tha cho em đấy! Nhưng phải nhớ là đền bù cho anh nghe chưa?” Em cười. Nghĩ đến nhà nghỉ bên Gia Lâm mà em với anh đã dành hẳn ba ngày sống với nhau bên đó. Cứ khi nào rảnh rang một chút hai đứa lại tót sang bên đó và… Hồi yêu Tuấn em chưa bao giờ có khái niệm ấy cả. Thậm chí còn lên án gay gắt. Nghĩ chuyện có quan hệ giới tính là hư hỏng. Nhưng yêu anh, anh đã thuyết phục em được rằng mọi chuyện đều rất bình thường thôi. Quan hệ giới tính xảy ra với động cơ tình yêu thì chẳng có gì là đáng lên án cả. Và chuyện đi tới những nhà nghỉ chỉ như là đến bất cứ một địa điểm nào đó có thể tạo ra khung cảnh lãng mạn. Em bị cuốn theo và không hối tiếc với những gì em đang làm, đã làm với anh. Chỉ hơi ngại vì thiên hạ còn nhiều người, nói như anh, cạn nghĩ, thiển cận và lạc hậu. Bây giờ là năm 2003. Hôm Tuấn bắt gặp em và anh đi sang bên kia cầu Chương Dương, Tuấn lại vẫn cái nhìn thảng thốt. Thảng thốt rồi cam chịu. Lúc đó, em chỉ muốn bảo anh quay xe về nhưng rồi em lại bảo anh: “Đêm nay ở lại với em nhé!”. Đó là lần đầu tiên em qua đêm với một người con trai. Và sau lần đó, em và anh ở bên nhau nhiều đêm hơn nhất là khi công ty có quá nhiều dự án khiến 12h đêm em mới xong việc và không muốn về gọi cửa đánh thức bố mẹ dậy nữa. Bố mẹ hình như biết. Bố chỉ nói với mẹ nhắc em giữ mình. Đừng để xảy ra chuyện đã rồi mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Trong tủ sách của em có thêm cuốn “những biện pháp tránh thai an toàn” không biết của bố hay của mẹ mua. Hàng tháng, bố vẫn đặt tờ Nguyệt san 2! cho em. Em thầm cảm ơn bố mẹ tâm lý. Năm nay em cũng đã 23tuổi. Anh đưa em đến đầu ngõ rồi quay xe luôn. Nếu như là Tuấn, Tuấn sẽ đứng chờ em đi khuất vào trong ngõ, chờ nghe tiếng lách cách mở khoá và tiếng em chào bố mẹ. Tuấn sẽ tắt máy xe từ đầu ngõ và sẽ dắt bộ xe ra ngoài ngõ rồi mới nổ máy phóng đi. Anh thì khác. Anh không có quá nhiều thời gian để làm những thủ tục đó. Em cũng qua rồi thời 18 để thấy những thủ tục đó giơ cao biểu ngữ “Đây là sự quan tâm”. Em chỉ thấy nếu anh cũng như Tuấn, anh sẽ giống một thằng ngốc đần hơn là anh mà em biết. Phải, anh mà em biết là một trợ lý giám đốc 25 tuổi lương tháng 700 USD chưa kể những phi vụ “đi đêm” và làm ngoài. Anh là một mẫu đàn ông hiện đại. Sáng comple caravat, tối quần bò áo phông, biết kiếm ra tiền và cũng biết tiêu tiền. Trong đầu anh là cả một núi lửa những dự định sục sôi và quyết liệt. Em thích nhìn anh đang làm việc. Đó là sự tất bật và đúng nghĩa chiến đấu. Còn Tuấn, 11h đi ngủ. Sống chừng mực và luôn nghĩ đến những người xung quanh. Với Tuấn, thà chịu thiệt về mình còn hơn để những người xung quanh thiếu thốn. Tuấn cam chịu và dễ bằng lòng với những gì Tuấn có. Khi yêu em, Tuấn không nghĩ đến bất cứ một cô gái nào, không đi đâu nếu không có em. Tối tối, Tuấn lên nhà em, ngồi chơi cờ với bố em, đọc thơ cho mẹ em nghe, dạy thằng Tí học hoặc chơi điện tử toàn thua với nó. Tuấn là biểu tượng của sự bình yên và bền vững. Mặc em kêu gào: “Đi chơi với bạn bè đi, đàn ông con trai phải đi giao thiệp chứ” Nhưng Tuấn đi chơi một buổi rồi về nhăn nhó: “Đi với tụi nó chán lắm. Tụi nó toàn nói chuyện tiền bạc và công việc thôi. Đau đầu lắm”. Và anh xuất hiện. Anh ào vào đời em như cơn lốc xoáy. Bốc em lên cao và đưa em rời xa khỏi luỹ tre làng của tình yêu thời sinh viên với Tuấn, của những tối ngồi ven hồ nhìn trăng lên, nghe Tuấn đọc thơ và bàn luận về những đứa con sau này. Tuấn nói: “Mình sẽ đặt tên con là Hoài An để nó hiểu bố mẹ nó hoài mong sự bình an cho nó”. Hoài An. Em đã rơi nước mắt khi Tuấn viết nguyệch ngoạc trên một tấm thiệp rằng: “Hi hi mẹ ơi, bé Hoài An chúc mẹ tuổi 22 mạnh khoẻ, luôn yêu đời và yêu bố Tuấn mãi mãi. Hẹn gặp lại mẹ 3 năm nữa nhé!”. Tuấn bảo: “Hai năm nữa, người ta sẽ lấy em về làm vợ và sau đó, em phải sớm cho người ta gặp bé Hoài An bằng xương bằng thịt để người ta yêu thương nó nghe!”. Anh thì khác, anh bảo: “Hôn nhân chỉ là mảnh giấy ghi tên hai người. OK, sẽ cưới nhưng không phải hai năm hay ba năm nữa mà là khi em lên làm trưởng nhóm sáng tạo. Và cưới xong sẽ chơi cho đã đời cái đã. Đừng có con vội trước năm em 30 tuổi. Có con là vướng bận. Là hết son rỗi. Là hết tự do vợ chồng trẻ.” Em nghe và thấy sợ thấy mình đầy người mùi sữa, tã lót và tiếng khóc quấy của con cái. Mặc dù em rất thích trẻ con nhưng em lại ngại mình sồ xề. Anh hướng dẫn em cách hưởng thụ những thành quả từ công việc của em. Một nhân viên P.R kiêm copy-writer. Những quảng cáo trên truyền hình mỗi tối đem đến cho em sự cay cú lẫn thoả mãn. Thoả mãn khi thấy những quảng cáo của đối thủ thua xa mình, cay cú vì bị vuột mất những khách hàng lẽ ra là của mình. Nghề quảng cáo đang lên ở Việt Nam và sự khắc nghiệt của nó đã bắt đầu xuất hiện. Em đã phải chiến đấu ngay trong chính công ty của mình, giữa những P.R và những copy-writer với nhau. Sự khốc liệt của đấu đá và chạy đua đã khiến em lạnh dần với những giá trị mà em đã có suốt thời sinh viên. Anh bảo: “Phải lựa chọn. Phải hy sinh cái này hay cái kia để có cái còn lại một cách vẹn trọn và tột cùng như nó vốn có. Đừng ngại đạp đổ. Không đạp đổ thì không xây được cái mới nào đâu.”. Em thừa nhận đôi lần nghoảnh lại thấy mình đơn độc. Anh bảo: “Đó là biểu hiện chung của người thành đạt và là người bắt kịp nhịp sống thời đại này. Yên tâm, ai trong cuộc sống tất bật này cũng thế cả thôi. Con người đều cô đơn như nhau”. Không còn thời gian để sến một chút. Cuộc rượt đuổi thời đại như không có điểm cuối mà chỉ có ai hơn ai, chỉ có ai đang chay trước mình và ai đang bám sát sau mình bấm còi inh ỏi đòi vượt. Em thấy Tuấn bình thản ngồi ở đâu đó một quán cóc ven đường thờ ơ nhìn cuộc sống vút qua và nhặt những đồng bạc lẻ của thiên hạ rơi vãi khi họ phải chạy quá nhanh. Chợt thấy Tuấn cười nụ cười mãn nguyện của một sớm mai tháng 5 lá bay vàng rẻo phố, lá lạo rạo gót chân thành thơ ngọt như ký ức. Tuấn nồng nàn được không? Không! Tuấn chỉ mang mang như thế. Tuấn chỉ dám xưng người ta vì Tuấn bằng tuổi em. Tuấn không dám xưng anh với em vì Tuấn thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy. Hôm rồi, thằng Tí em em kể gặp Tuấn đi dạy cho trẻ em đường phố và còn đến gõ cửa từng nhà xin được đánh giầy cho họ miễn phí hoàn toàn. Em hỏi sao Tuấn lại làm thế, thằng Tí bảo: “Anh ấy muốn tiếp thị cho đội đánh giầy mà anh ấy đào tạo mang tên đội đánh giầy Hoài An. Sau khi đánh giầy cho họ, anh ấy để lại số điện thoại của đội đánh giầy để khi nào cần họ sẽ gọi điện cho đám đó.” Đấy cũng là một ý tưởng hay. Em chỉ nghĩ vậy và rồi lại bị anh cuốn đi bằng những chỉ dẫn tận tình khác về việc làm thế nào để có thể thuyết phục được những khách hàng khó tính. Anh cho em cả một danh sách những sự quan tâm, sở thích và điểm yếu của từng người trong ban lãnh đạo công ty mà em đang chào mời làm quảng cáo. Và công ty đó đã bị em chinh phục sau hai lượt tặng quà và gặp mặt riêng từng người trong ban lãnh đạo. Thậm chí, họ còn cho em biết cách làm sao để họ có thể giải ngân một khối lượng lớn tiền trong ngân sách nhà nước cấp cho họ. Sau vụ đó, em lên làm trưởng nhóm. Có laptop riêng, điện thoại di động riêng, đi xe taxi công ty trả tiền. Sau vụ đó, em nhận thêm cùng lúc sáu dự án nữa. Lúc chiều nay, em vừa kết thúc dự án thứ ba. Còn ba dự án nữa đang chờ em vào ngày mai. Và sau ba dự án đó sẽ còn ba chục, ba trăm dự án nữa. Một tương lai rộng mở thênh thang nhưng không thấy ai song hành. Bố mẹ cũng đã ngủ. Thằng Tí mở cửa cho em, mắt nhắm mắt mở: “Em tưởng hôm nay chị không về…” Em xoa đầu nó: “Sáng mai chị chở em đi học nhé!”. Thằng Tí nhíu mày: “Chị làm sao đấy? Mai là chủ nhật kia mà!” Em ngớ người ra. Chủ Nhật. Phải rồi, ngày xưa cứ chủ nhật Tuấn lại đèo em ra ngoại ô thăm những cánh đồng bạt ngàn và hít thở không khí đồng quê yên ả. Phải rồi, chủ nhật hàng tuần là em hay cùng mẹ đi chợ và nấu một bữa cơm thật xịn, nói theo cách của mẹ, cả nhà quây quần. Lâu lắm rồi chẳng có chủ nhật… Em nhấc máy gọi cho anh rủ anh đóng gói ngày chủ nhật cho gia đình. Anh đang ở trong New với bạn bè, anh gào lên trong máy, lẫn giữa tiếng nhạc vũ trường, giọng anh thật lạnh, mai anh thay sếp đi ký hợp đồng rồi. Em hạ máy xuống và bảo với thằng Tí: “Mai cả nhà mình đi ăn hải sản, chị mời”. Thằng Tí nhăn mũi: “Thôi đi chị ơi, chị quên rằng bụng mẹ yếu hay sao? Suốt sáu ngày hôm nay mẹ phải đi tiếp nước liên tục đấy! Toàn ăn cơm với ruốc mà vẫn bị té re” Em hoảng hốt: “Mẹ đã đỡ chưa? Sao em không báo cho chị?”. Thằng Tí gật đầu: “Mẹ đỡ rồi! Mẹ không cho báo vì mẹ bảo chị đang đầu tắt mặt tối rất bận. Không được làm phiền chị. Yên tâm đi, hôm qua anh Tuấn đèo mẹ đi chữa khỏi rồi”. Em thở phào mà như cả tấn không khí dội ngược vào ngực vậy. Em cầm máy điện thoại lên, bấm số rồi chợt nhớ ra giờ này Tuấn đã ngủ. Em hạ máy xuống, thở dài. Thôi, giấc ngủ bình yên Tuấn nhé! Cả anh nữa. Chúc anh ký được một hợp đồng béo bở. Mai chủ nhật là của em, chỉ mình em với mẹ, với bố và với thằng Tí nữa.


No comments:

Post a Comment